Nhưng cô vẫn không chịu nổi chiêu này. Rõ ràng Sở Chiêu Dương cũng chẳng lộ ra dáng vẻ tội nghiệp gì lắm, vẫn là khuôn mặt đơ như tượng kia. Dù bây giờ anh đã biết cười rồi, tuy không cười nhiều. Lúc này nói lời dịu dàng xong, trên mặt vẫn rất nghiêm túc, một chút biểu cảm cũng không có nhưng cô lại mềm lòng mất rồi.
Cô quay người tiếp tục rửa ấm nước, nói: “Vậy... Vậy không được lại...”
Những từ phía sau, cô ngượng ngùng không thể nói ra.
Sở Chiêu Dương gật gật đầu, lại bước đến.
Lúc này tuy anh không cọ vào người cô nữa nhưng vẫn đứng ngay sau lưng cô. Anh lại hơi khom người xuống, cằm tựa lên vai cô, đem vóc dáng nhỏ xinh của Cố Niệm toàn bộ ôm vào lòng mình.
Cố Niệm: “...”
Cô thật sự bị anh dán chặt có chút chịu không nổi rồi. Không ngờ, anh đột nhiên nghiêng đầu hôn một cái lên má cô. Cố Niệm bất ngờ, theo bản năng quay đầu lại nhìn anh.
Sở Chiêu Dương lập tức giở trò du côn, đôi môi thuận thế rơi trên đôi môi cô.
“Anh... Anh thật là...” Cố Niệm cắn môi, cũng không biết phải nói sao với người đàn ông này nữa.
“Đừng cắn.” Sở Chiêu Dương lập tức giơ tay, lòng bàn tay mềm mại rơi trên đôi môi cô, nhẹ nhàng tiến tới hàm răng trắng tinh của cô.
Anh đưa mặt mình tiến đến sát mặt Cố Niệm: “Nếu muốn cắn, thì cắn miệng anh nè.”
Cố Niệm: “...”
Trước đây sao cô lại không phát hiện, da mặt của anh dày thế chứ, sắp dày nhất quả đất rồi! Khóe miệng Cố Niệm giật giật, đột nhiên ác ý nổi lên, tiến người đến, thật sự cắn một cái lên môi anh. Lúc cô lui người về, Sở Chiêu Dương liền đuổi theo.
Kết quả liền nghe thấy từ cửa phòng truyền đến một giọng cười giòn tan: “Ha ha, thanh niên ngày nay tình tứ ghê nhỉ.”
Động tác của hai người đều cứng lại.
Quay đầu sang nhìn, một bà lão đầu tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, nhìn hai người họ cười cười.
Dù là Sở Chiêu Dương lúc này cũng có chút ngượng ngùng, hai bên tai đỏ ửng lên.
Nhưng trên mặt anh vẫn rất đứng đắn trong sáng, sống lưng thẳng tắp.
Cố Niệm: “...”
Thật biết giả vờ!
Cố Niệm vội vã cầm ấm nước đi ra ngoài, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Sở Chiêu Dương một cái.
Sở Chiêu Dương vội vàng đuổi theo, đúng là chọc giận cô gái ngốc của anh rồi, phải nghĩ cách dỗ dành mới được. Bằng không, cả giường chắc cũng không cho anh lên nữa mất.
Bà lão tóc bạc phơ cười tủm tỉm nhìn Sở Chiêu Dương, Sở Chiêu Dương càng đi thẳng lưng, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn. Dáng vẻ nghiêm trang gật đầu với bà lão một cái, rồi trở về phòng của mình.
Anh vừa vào cửa, Cố Niệm theo bản năng liền quay đầu lại, nhìn Sở Chiêu Dương một cái, lập tức hầm hập quay đầu, nhìn ra cửa sổ.
Sở Chiêu Dương không nói tiếng nào bước qua.
Cố Niệm đang ngồi trên đầu giường, Sở Chiêu Dương cũng bước đến ngồi xuống bên cạnh, len lén kéo vạt áo của Cố Niệm.
Cố Niệm vẫn tức giận đẩy tay anh ra.
Mục Lam Thục: “...”
Mới đi ra ngoài rửa ấm nước, hai đứa này lại gây chuyện gì rồi? Nhìn hai đứa nó bên nhau, cả ngày như được xem kịch vậy. Sau đó, bà liền thấy Sở Chiêu Dương nhìn sang bên này một cái. Mục Lam Thục bĩu môi, giả vờ nhìn về phía cửa phòng, không nhìn Sở Chiêu Dương và Cố Niệm nữa.
Bấy giờ Sở Chiêu Dương mới nhỏ giọng ho một tiếng, từng chút từng chút dịch người đến gần Cố Niệm. Anh dịch sang, Cố Niệm cũng dịch sang bên kia một chút. Mãi cho đến khi, cô ngồi sát bên cửa sổ, không còn dịch ra được nữa, Sở Chiêu Dương lại tiến đến ngồi sát vào cô.
Cố Niệm tức giận trừng mắt liếc anh một cái.
Nhưng không ngờ, khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn như trăng sáng ấy lúc này lại lộ ra vẻ nài nỉ cầu khẩn. Anh cố gắng chen chúc với Cố Niệm ở góc này, cả cái giường dài như vậy, nhưng vẫn ngồi sát Cố Niệm, vị trí mà hai người ngồi, tổng cộng cũng chỉ đủ không gian cho một người ngồi thôi.
Cánh tay vừa dài vừa rắn chắc vòng ra sau ôm lấy eo Cố Niệm, nhỏ giọng thì thầm bên tai Cố Niệm: “Anh sai rồi, đừng giận mà.”
Cố Niệm nhỏ giọng hừ một tiếng, liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
Mục Lam Thục cảm thấy bản thân ở đây quả là không thích hợp lắm, bèn ho một tiếng rồi bước ra ngoài ngắm cảnh, nhường không gian trong phòng lại cho hai đứa trẻ làm lành.
“Anh xem, anh buộc mẹ phải ra ngoài rồi.” Cố Niệm vặn vẹo người, cũng không thể khiến anh bỏ cô ra được.
“Em không giận anh, mẹ sẽ về thôi.” Sở Chiêu Dương vẫn đè thấp giọng.
Đây là do Vệ Tử Lâm dạy anh.
Vệ Tử Lâm ngoài việc quản lý “Lâm Ý” ra, thỉnh thoảng còn bị Hàn Trác Lệ kéo đi giúp họ lồng tiếng cho phim. Rất ít người biết, anh ta chính là đại thần Vũ Lâm Linh trong giới. Anh lồng tiếng không nhiều nhưng tác phẩm nào cũng là kinh điển, mỗi lần xuất hiện đều có thể khiến các fan nữ điên cuồng.
Cũng chính Vệ Tử Lâm nói với anh, giọng nói đè thấp xuống, lúc thì thầm nhẹ bên tai sẽ có sức thu hút vô cùng chí mạng. Vệ Tử Lâm đã dùng chính chiêu này để mê hoặc vợ mình, mỗi lần đều khiến Hứa Mặc Nhan say mê đến đầu óc choáng váng, không tìm ra phương hướng nữa.
Thế nên, Sở Chiêu Dương cũng dùng chiêu này đối phó Cố Niệm. Quả nhiên liền thấy lỗ tai Cố Niệm từng chút từng chút đỏ dần lên.
Nhưng Cố Niệm vẫn cắn răng, thở phì phì không thèm quay sang nhìn anh.
Rõ ràng cô gái ngốc này từ trán đến cổ đều đỏ bừng rồi, vậy mà...
“...” Cố Niệm vô cùng kinh ngạc, đây là lời do chính miệng anh thốt ra sao?
Người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc như anh bình thường chưa từng nói những lời sến súa. Những lời nói trước đây khiến cô vô cùng cảm động cũng không phải do anh cố ý nói ra, mà đều phát ra từ đáy lòng.