“Ngược lại Cố Niệm, nếu con ở lại đây, Cố Niệm ở thành phố B sẽ chỉ còn lại một mình nó. Tuy Chiêu Dương đối xử với nó rất tốt, nhưng con ở thành phố B cũng là chỗ dựa cho con gái, để cho nó dù có chuyện gì cũng còn nhà mẹ để về. Nếu con không ở đó, con bảo sau này Cố Niệm phải về đâu chứ? Bị uất ức, phải tìm ai đây?”
Mục Lam Thục giống như một cô gái nhỏ bị Mục lão thái thái nói cho một tràng, cũng không nhắc đến chuyện ở lại Ngu Thành nữa.
Bà cùng Sở Chiêu Dương và Cố Niệm trở về thành phố B.
***
Thứ ba, Cố Niệm đi làm lại.
Buổi trưa, Thẩm Hiểu Mạn không ăn cơm ở trong cục mà đòi kéo Cố Niệm qua ăn cơm hải sản Tây Ban Nha của nhà hàng bên cạnh.
Hai người vừa ngồi xuống, chọn món chẳng bao lâu thì Thẩm Hiểu Mạn liền nhỏ giọng nói với Cố Niệm: “Ngôn Sơ Vi sao cũng đến đây chứ?”
Nói xong, bĩu môi: “Bên cạnh còn có bọn người Bang Ngôn Gia nữa.”
Bang Ngôn Gia là biệt hiệu Thẩm Hiểu Mạn đặt cho bọn người luôn đi theo bên cạnh Ngôn Sơ Vi.
Trước đây vì không biết mối quan hệ của Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, bọn người có quan hệ tốt với Ngôn Sơ Vi sớm đã mạo phạm Cố Niệm nhiều lần rồi, giờ có muốn lấy lòng Cố Niệm cũng không còn mặt mũi.
Sau đó họ lại biết gia cảnh Ngôn Sơ Vi rất tốt, chú là Thị trưởng của Tân Thị, trong nhà còn có công ty lớn, thế nên, càng ra sức tâng bốc Ngôn Sơ Vi hơn.
Vì thế, Thẩm Hiểu Mạn đơn giản gọi bọn người đó chung là Bang Ngôn Gia.
Lần đầu tiên Cố Niệm vừa nghe thấy từ này thật sự rất bái phục trí tưởng tượng của Thẩm Hiểu Mạn.
Cố Niệm cũng rất bái phục Ngôn Sơ Vi, hết lần này đến lần khác muốn hãm hại cô không thành, ngược lại bản thân còn bị mất mặt. Các đồng nghiệp khác sớm đã biết rõ bộ mặt thật của cô ta rồi, nhưng cô ta vẫn có thể có nhiều bạn bè trung thành như vậy, mãi không rời bỏ cô ta.
Không lẽ cô ta có mị lực nhân cách nào mà cô không biết sao?
Kết quả, cô liền nghe thấy Thẩm Hiểu Mạn giải thích: “Có mấy người là vì nhắm vào Ngôn Luật mà đến. Định lấy lòng Ngôn Sơ Vi, mượn cơ hội tiếp cận Ngôn Luật.”
Cố Niệm: “...”
Lại cùng một chiêu y như Ngôn Sơ Vi ban đầu lợi dụng Sở Điềm để tiếp cận Sở Chiêu Dương vậy.
Cũng chẳng trách mấy người họ có thể chơi với nhau vui vẻ như thế.
Vật họp theo loài.
Thẩm Hiểu Mạn vừa “Khụ khụ” mấy tiếng, đột nhiên sắc mặt thay đổi, lúng túng cúi đầu, nói với Cố Niệm: “Chao ôi, bọn họ sao lại đi về phía chúng ta vậy chứ?”
“Đây không phải tớ đang trốn sao? Tớ không muốn chọc vào bọn họ, chi bằng cứ trốn đi?” Thẩm Hiểu Mạn thật sự đã chịu không nổi bọn người Ngôn Sơ Vi nữa rồi, “Ăn một bữa cơm ngon lành, tớ không muốn đấu võ mồm với họ, làm mất hứng ăn.”
Cố Niệm cũng cảm thấy thế, nhưng nhìn Thẩm Hiểu Mạn rụt cổ thu người lại, cô không nhịn được nhắc nhở: “Mục tiêu to như vậy, mắt của họ trừ khi có vấn đề mới không nhìn thấy cậu.”
Thẩm Hiểu Mạn: “...”
“Hơn nữa, họ cũng đã đi về phía bên này rồi, chắc chắn đã nhìn thấy chúng ta rồi, cậu có trốn cũng vô dụng thôi.”
Thẩm Hiểu Mạn: “...”
Nói cũng có lý.
Cố Niệm xin lỗi nói: “Xin lỗi, đều là tại tớ. Bọn họ là nhằm vào tớ, hại cậu ăn cơm cũng không được yên.”
Trước đây Thẩm Hiểu Mạn đối với Ngôn Sơ Vi chỉ là vô cảm, nhưng bây giờ hoàn toàn có thể nói là chán ghét rồi. Cô không cảm thấy đó là lỗi của Cố Niệm, vội vã xua tay: “Cậu nói gì vậy chứ! Khách khí với tớ làm gì?”
Cố Niệm vội vã mỉm cười lắc đầu, nói: “Dù gì bọn họ cũng nhằm vào tớ. Lát nữa bất luận họ nói gì, cậu cũng đừng giận.”
“Haiz, tớ sẽ cố gắng.” Thẩm Hiểu Mạn gật gật đầu, lại nhìn thẳng về phía trước một cái.
Cố Niệm ngồi xoay lưng lại, vốn không muốn chủ động quay đầu nhìn Ngôn Sơ Vi.
Thẩm Hiểu Mạn nhìn thì sẽ tiện hơn, nên luôn báo cáo tiến độ cho Cố Niệm biết: “Tiêu rồi tiêu rồi, họ thật sự nhằm vào cậu mà đến đó.”
Cố Niệm mỉm cười bất đắc dĩ, chỉ khi Ngôn Sơ Vi nắm nhược điểm gì đó, cảm thấy có thể làm tổn thương cô, mới chủ động đến tìm cô như vậy, cũng không biết lần này lại xảy ra chuyện gì.
Cố Niệm rất bình tĩnh, mãi cho đến khi Ngôn Sơ Vi bước đến, lên tiếng gọi: “Niệm Niệm, trùng hợp quá.”
Lúc này Cố Niệm mới ngẩng đầu, cười nhạt với Ngôn Sơ Vi: “Pháp y Ngôn.”
Một người gọi Niệm Niệm, một người gọi pháp y Ngôn, thái độ này rõ ràng cũng nhìn ra được.
Thẩm Hiểu Mạn bĩu môi, Ngôn Sơ Vi này da mặt cũng dày thật.
Cố Niệm không phải chỉ một lần đối mặt nói với Ngôn Sơ Vi, quan hệ của cô với cô ta vốn không tốt như vậy, nhưng Ngôn Sơ Vi vẫn có thể gọi thân thiết như thế.
Trước đây cô ta còn nhiều lần hãm hại Cố Niệm, xoay mặt một cái đã có thể thân thiết gọi người ta là Niệm Niệm.
Sao lại có thể mặt dày vô sỉ như vậy chứ?
“Thật trùng hợp.” Cố Niệm lãnh đạm nói.
“Đến đây ăn cơm à?” Ngôn Sơ Vi như cố tìm đề tài để nói mỉm cười hỏi.
Cố Niệm nhíu mày, châm biếm nói: “Chị nói xem?”
“...” Sắc mặt Ngôn Sơ Vi không đổi, nói, “Nếu đã trùng hợp như vậy, chi bằng chúng ta ngồi chung đi.”
“Đúng đó, đúng đó.” Người đi theo Ngôn Sơ Vi như hình với bóng Lý Tư Kỳ vội vã nói, “Mọi người đều là đồng nghiệp mà, nếu đã gặp nhau, đâu thể không cho ngồi cùng chứ?”
Cố Niệm cười nhạo một tiếng: “Tôi có nói gì sao?”
“Phải đó, chúng tôi cũng đâu nói không để các người ngồi, sao đã vội lên tiếng trước như chúng tôi không cho ngồi cùng vậy.” Thẩm Hiểu Mạn bị Lý Tư Kỳ làm cho ghê tởm. Cô là người ghét ác như thù, bảo cô giả vờ như không nghe thấy gì ngồi im một bên, cô không nhịn được.
Lý Tư Kỳ đỏ mặt lúng túng, Cố Niệm mỉm cười nhìn bốn người Ngôn Sơ Vi, nói: “Không phải tôi không hoan nghênh mọi người, nhưng mọi người cũng thấy đó, chỗ chúng tôi là bàn bốn người ngồi, cũng chỉ có thể ngồi thêm hai người thôi, các người bốn người đi cùng nhau, ngồi tách ra cũng không hay lắm?”
“Không sao, để Sơ Vi ngồi ở đây đi, chúng tôi có thể đến bên cạnh ngồi mà.” Lý Tư Kỳ nói.
Thẩm Hiểu Mạn cười “Hì hì” một tiếng.
Trước đây cô sao lại không phát hiện Lý Tư Kỳ này không có não chứ. Đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo mà.