Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 372: Sao lại hỏi thăm vấn đề sinh lý của người đàn ông khác?



“Nếu cả hai đều không muốn chọn, vậy thì hãy nốc hết chai rượu này trong một hơi.” Ngụy Chi Khiêm cười hì hì, dù tửu lượng tốt, thì cũng không có ai có thể uống một hơi hết chai rượu.

Cố Niệm không biết mối quan hệ của Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu, nhưng cũng biết Minh Ngữ Đồng là người độc thân, sẽ có chút khó xử ở đây.

Minh Ngữ Đồng chỉ thân thiết với anh em Sở Chiêu Dương, còn với những người còn lại không thân lắm.

Cô liền nói: “Chai rượu vang này không phải hơi to rồi sao?”

Tống Vũ cũng gật đầu, nói: “Phải đấy, uống say hay không giờ không bàn tới, chai này mà uống hết là sẽ đầy vỡ bụng đấy. Còn chưa hết một vòng thì chúng ta đã say mất rồi.”

Ngụy Chi Khiêm suy nghĩ: “Ok, vậy đổi chai nhỏ hơn.”

Không lâu sau, liền thấy vài phục vụ nam đẩy đến một thùng Artistic.

Ngụy Chi Khiêm lấy một lon đặt lên bàn: “Đây, 500ml.”

Minh Ngữ Đồng cũng không muốn làm mất hứng, đành gật đầu đồng ý.

Ngụy Chi Khiêm xoa xoa tay, nói: “Nào nào, vậy tôi bắt đầu xoay trước.”

Ngụy Chi Khiêm xoay chai rượu được đặt nằm ngang, chai rượu xoay nhanh rồi từ từ chậm lại, sau đó chỉ vào Lâm Sơ.

Lâm Sơ lập tức ngồi thẳng lại, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Xúi quẩy thật, mới vòng đầu tiên đã chỉ trúng cô.

Ngụy Chi Khiêm cười xấu xa hỏi: “Yên Bắc Thành ở nhà có ngoáy chân không?”

Lâm Sơ: “…”

Cô không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ ngoáy chân của Yên Bắc Thành.

“Không ngoáy.” Lâm Sơ nói.

“Nào nào, Lâm Sơ cô xoay đi, xoay đến ai, thì đến lượt cô hỏi.” Ngụy Chi Khiêm nói.

Lâm Sơ xoay chai rượu, từ từ, lần này hướng về phía Sở Điềm.

Lâm Sơ nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được nên hỏi gì.

Ánh mắt nhìn một lượt Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm, nghĩ ra chủ ý: “Khụ, em từng yêu ai chưa?”

Sở Điềm mắt long lanh, đỏ mặt lắc đầu: “Chưa có, chưa có.”

Lâm Sơ nhanh chóng lén nhìn Mạc Cảnh Thịnh một cái, liền thấy khóe môi anh ta cong lên.

Ngụy Chi Khiêm “chà chà” một tiếng: “Hỏi gì mà nhẹ nhàng vậy hả? Phải hỏi điều gì không dễ trả lời, chơi mạo hiểm chứ!”

Những lá bài vẫn còn trên bàn…

Vì thế, Ngụy Chi Khiêm nói với Sở Điềm: “Em hỏi nghiêm túc vào!”

Sở Điềm xoay chai rượu. Ai ngờ lần này chai rượu lại xoay trúng vào Ngụy Chi Khiêm.

Ngụy Chi Khiêm: “…”

Có cảm giác tự mình mang đá đè chân mình.

Sở Điềm không nhịn được bật cười, ho một tiếng, nói: “Lần làm tình gần đây nhất của anh là khi nào?”

“Trời ạ!” Ngụy Chi Khiêm cười haha hai tiếng, “Em được lắm! Sao lại có thể tùy tiện hỏi thăm chuyện sinh lý của người đàn ông khác như vậy?”

Sở Điềm chỉ nghĩ tới việc làm sao để trêu chọc Ngụy Chí Khiêm một vố, trong lúc kích động đã quên mất Mạc Cảnh Thịnh vẫn còn bên cạnh.

Haha.

Lúc này, bên cạnh vang lên giọng lạnh lùng có chút trêu chọc của Mạc Cảnh Thịnh: “Tôi cũng muốn biết.”

Ngụy Chi Khiêm: “…”

Ê này!

Sở Điềm đột nhiên trở nên kiêu ngạo, có Mạc Cảnh Thịnh chống lưng, cô cũng không sợ nữa. Cô không kìm được nháy mắt với Ngụy Chi Khiêm: “Nói đi nói đi, anh nói mau.”

Ngụy Chi Khiêm cắn răng: “Tôi chọn mạo hiểm!”. Nếu nói sự thật, không chừng sẽ bị bọn họ mỉa mai.

Hứa Mặc Nhan đã chủ động đẩy bài cho Ngụy Chi Khiêm: “Chọn một lá đi!”

Ngụy Chi Khiêm: “…”

Lúc trong lượt người khác, mấy người sao không nhiệt tình như vậy.

Vệ Tử Lâm ôm lấy vai Hứa Mặc Nhan, nói với Ngụy Chi Khiêm: “Trò chơi tự mình chọn, khóc cũng phải chơi xong.”

Anh ta nhắm mắt rút một lá, ngạc nhiên: “Cái quỷ gì thế?”

“Cái gì vậy? Rốt cuộc là cái gì?” Sở Điềm cảm thấy kỳ lạ ngó đầu qua. Từ góc độ của Mạc Cảnh Thịnh nhìn qua, Sở Điềm giống như đang sà vào lòng Ngụy Chi Khiêm. Nhưng mà giữa Sở Điềm và Ngụy Chi Khiêm vẫn còn một khoảng cách rất lớn.

Không nhìn thấy đến anh trai như Sở Chiêu Dương cũng không lên tiếng ngăn cản sao?

Mạc Cảnh Thịnh không tiếp tục nhìn được nữa, lòng của anh ở đây, Sở Điềm nên quan tâm bên này!

Vì thế anh ho nhẹ một tiếng, vịn vào vai Sở Điềm, kéo cô trở lại. Sau đó thản nhiên như không nói với Ngụy Chi Khiêm: “Mau đọc.”

Nhất cử nhất động của anh vô cùng tự nhiên, không để cho người khác nghi ngờ chút nào. Sở Điềm không cảm thấy có điều gì bất thường.

Ngụy Chi Khiêm đọc lá bài trước mặt: “Hát bài Cái eo thon.”

Anh ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Cái eo thon là cái quỷ gì?”

Hứa Mặc Nhan “phụt” một tiếng, phun ngụm nước ép vừa uống vào miệng ra. Cô cố kìm nén mới không phun ra nhiều, chỉ để rơi vài giọt xuống mặt bàn trước mặt.

Vệ Tử Lâm vội lấy khăn giấy lau miệng cho cô, lại rót cho cô một ly nước để cô uống.

“Sao lại phản ứng mạnh như vậy?” Ngụy Chi Khiêm rất khó hiểu.

“Cái theo thon là bài hát cover rất hot, rất nhiều ca sĩ cover và CV đều hát qua.” Hứa Mặc Nhan nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.