“Đáng ghét, không được đụng vào tôi!” Minh Ngữ Đồng vung tay anh ra, bĩu môi như cô gái nhỏ đang giận dỗi. “Anh rất giống Phó Tu, tôi ghét anh! Anh tránh xa tôi ra một chút!”
Phó Dẫn Tu cắn răng, ký ức của cô đang ở đâu thế?
Sao lại gọi anh là Phó Tu.
Đột nhiên, anh có chút ghen ghét.
Trong lòng cô vẫn nhớ về Phó Tu của quá khứ.
Nhưng lập tức, Phó Dẫn Tu xua đi sự ghen ghét đó.
Ghen ghét vì người phụ nữ này, không đáng!
Trong lúc đó, Minh Ngữ Đồng đã mở cửa xe, vịn vào cửa, lắc lư bước xuống.
Phó Dẫn Tu cắn răng, người phụ nữ này, lúc nãy vẫn còn nghĩ cô uống say sẽ không làm loạn. Ai ngờ vẫn không thay đổi chút nào!
Anh vội vàng xuống xe, thấy Minh Ngữ Đồng đang bước đi loạng choạng. Chưa đi được hai bước, cả người chực ngã về phía trước. Phó Dẫn Tu bước vội đến, kịp ôm lấy eo cô, dìu cô đứng lên.
Minh Ngữ Đồng lắc lưng đứng không vững khiến Phó Dẫn Tu cũng không dám buông cô ra.
Cô đột ngột xoay đầu, nhìn chằm chằm vào Phó Dẫn Tu. Cơ thể cô càng lúc càng áp sát vào anh, gương mặt xinh xắn dường như cũng muốn kề sát khuôn mặt anh. Nhưng Phó Dẫn Tu rất cao, cô đứng kiễng chân vẫn còn nhiều khoảng cách.
Cô đành phải quàng hai tay lên vai anh, mượn lực kiễng chân cao hơn. Vốn dĩ đang say, đứng thẳng còn không vững, lại còn muốn kiễng chân. Kết quả cả cơ thể mềm mại của cô đổ nhào vào lòng Phó Dẫn Tu.
Phó Dẫn Tu từ từ cúi đầu xuống, ngửi thấy mùi hương tươi mát trên mái tóc cô.
Lúc này, Minh Ngữ Đồng lại mở miệng: “Anh rất giống Phó Tu.”