Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 388: Vì chuyện làm ăn mà tự bán đứng mình



Người đó thấy Phó Dẫn Tu đã đi khá lâu nhưng chưa thấy quay trở lại, vừa ra ngoài tìm thì thấy cảnh tượng ngạc nhiên trước mắt.

Phó Dẫn Tu gật đầu với anh ta: “Tôi có việc, xin phép đi trước.” Nói xong liền bước ngang qua, kéo theo Minh Ngữ Đồng đi về phía trước.

Trong lòng anh đang tức giận, vì vậy nhịp bước chân ngày càng nhanh. Minh Ngữ Đồng chạy trên đôi giày cao gót, suýt chút nữa ngã nhào về phía trước. Dương Minh Lãng sau lưng lập tức chạy lên đỡ lấy Minh Ngữ Đồng, nhưng vẫn chậm một bước. Phó Dẫn Tu quay người lại ôm lấy Minh Ngữ Đồng vào lòng.

Mùi hương tươi mát trên người Phó Dẫn Tu xông vào mũi, hai đầu gối Minh Ngữ Đồng mềm nhũn, chỉ có thể dựa sát vào người anh. Minh Ngữ Đồng vô thức ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc ấy Phó Dẫn Tu cúi đầu xuống. Đôi môi nóng bỏng của anh dán vào vành tai cô.

“Cô có thói quen tự ngã vào lòng đàn ông thế này sao?” Giọng nói chua chát lại đầy vẻ mỉa mai của Phó Dẫn Tu vang lên, “trước kia trên bàn rượu bàn công việc, có phải cũng để đàn ông lợi dụng?”

Minh Ngữ Đồng mặt vốn nóng bừng bỗng trở nên lạnh lẽo trắng bệch. Một cảm giác tê rần chạy từ đỉnh đầu xuống đến lòng bàn chân. Cô run run ngẩng dầu, giơ tay định tát Phó Dẫn Tu. Nhưng Phó Dẫn Tu đã nắm chặt cổ tay cô, biểu cảm trên mặt anh ta vô cùng hung dữ.

Anh ta vu oan cô, làm nhục cô, nghi ngờ cô tự bán đứng mình để đổi lấy các vụ làm ăn.

Người nên tức giận là cô mới phải! Anh ta dựa vào cái gì mà xem thường cô như vậy!

“Phó Dẫn Tu, anh buông tay ra!” Minh Ngữ Đồng tức giận nói, “nếu đã xem tôi là người như vậy, thì đừng để tôi làm bẩn tay của Phó đại thiếu anh!”

Phó Dẫn Tu kiên quyết nắm chặt cổ tay cô lôi ra ngoài. Dương Minh Lãng sau lưng ngạc nhiên nhìn, không kìm được lên tiếng: “Phó tổng, Minh tổng đã suýt mấy lần trẹo chân rồi đó!”

Nhưng Phó Dẫn Tu lại giống như không nghe thấy, trong mắt cơ bản không hề có nhân vật Dương Minh Lãng này, trực tiếp kéo Minh Ngữ Đồng ra cửa khách sạn.

Dương Minh Lãng sợ Minh Ngữ Đồng xảy ra chuyện, liền đi theo sau. Nhưng đến trước sảnh bỗng nhiên xuất hiện bốn người đàn ông mặc vest đen, đứng cản trước mặt, không cho anh đi qua.

“Dương tiên sinh, xin dừng bước.” Một người trong đó nói.

Ngữ khí lạnh lẽo, không có bất cứ cảm tình gì, giống như người máy.

“Các người tránh ra!” Dương Minh Lãng vội nói, không thể nào để Minh Ngữ Đồng bị thiệt thòi trước mặt anh, “Minh tổng!”

Bốn người đó không hề nhường bước, cứ đứng chặn kín trước mặt anh.

Mạnh Tư Liên cũng nhìn thấy Minh Ngữ Đồng bị Phó Dẫn Tu dẫn đi, không hề thương tiếc, giống như khi nhìn đám đàn ông trong tiệc thác loạn đi níu kéo các cô gái vậy.

Trước kia, Mạnh Tư Liên cũng từng làm phục vụ trong những chỗ đó. Cô chưa từng làm gái, dù có thiếu tiền cũng không để bản thân phải chịu thiệt thòi. Nhưng những tình huống như thế này, cô đã không ít lần bắt gặp.

Có những khách uống nửa say nửa tỉnh, ngả ngớn ôm lấy bạn gái, vừa dụi vào vừa kéo người ta đi ra ngoài. Lời nói và hành động không có chút gì thương xót và tôn trọng. Còn cô gái, mặc dù không đồng ý, nhưng trên mặt lại mang nụ cười vui vẻ và nịnh hót.

Có những khách không dịu dàng như vậy, rất thô bạo, thủ đoạn biến thái, thích kiểu bạo lực như thế. Trực tiếp kéo người phụ nữ ra ngoài, không hề để ý tới thái độ của họ. Cô gái bị kéo đến lảo đảo, suốt đoạn đường vô cùng khổ sở, giống như tình hình của Minh Ngữ Đồng hiện tại.

Mạnh Tư Liên đứng ở đằng xa nhìn, có chút bi ai.

Đại tiểu thư của Minh gia, cũng chỉ có vậy.

Tự cam lòng chịu thấp hèn!

Phó Dẫn Tu bước tới mở cửa sau của xe, đẩy cô vào bên trong. Minh Ngữ Đồng không chống lại được sức mạnh của anh, ngã vào ghế xe.

Phó Dẫn Tu ngồi vào cùng cô, nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Minh Ngữ Đồng vén tóc ngồi dậy, không nói gì với Phó Dẫn Tu, định mở cửa xe ra ngoài.

Phó Dẫn Tu trực tiếp ấn chìa khóa, khóa cửa lại.

Minh Ngữ Đồng xoay đầu, tức giận trừng mắt nhìn Phó Dẫn Tu: “Anh đang làm gì thế?”

Phó Dẫn Tu nghiêng người, rồi ép Minh Ngữ Đồng vào cửa xe.

Minh Ngữ Đồng thần sắc hoảng loạn, không biết nên đối mặt với Phó Dẫn Tu thế nào, hai tay chống lên vai đẩy anh ra.

“Anh tránh ra! Tôi sợ sẽ làm bẩn người anh!” Minh Ngữ Đồng lớn tiếng nói, “Phó Dẫn Tu, anh tránh ra cho tôi!”

Anh nắm chặt lấy hai cổ tay cô, đưa ra hai bên người cô, đè cô trên cửa xe. Đồng thời, người cũng ép lên người cô. Môi anh áp sát vào môi cô, lạnh lùng chất vấn: “Từ trước đến giờ, cô luôn bàn công việc như vậy?”

Thủy quang trong đôi mắt Minh Ngữ Đồng lay động, người đàn ông này được lắm.

Cô lần đầu tiên biết được, lời nói của một người, lại có thể khiến người khác tổn thương như vậy.

“Trong mắt anh, tôi là người như vậy sao?” Minh Ngữ Đồng nhìn Phó Dẫn Tu, bật cười, ánh mắt vô cùng bi thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.