Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 391: Người phụ nữ của phó dẫn tu, không đến lượt người khác đưa về



Phó Dẫn Tu xuống xe, vòng đến ghế tài xế trước mặt, châm điếu thuốc. Nhìn qua kính xe, thấy Minh Ngữ Đồng mặt không cảm xúc chỉnh sửa quần áo. Một chút háo hức cũng không có, ngược lại giống như cô gái vừa tiếp khách xong, quen với việc nghênh đón tiễn đi.

Phó Dẫn Tu trong lòng mỉa ai nhưng lại không thể tức giận. Cô còn thật sự xem anh là một người khách!

“Xuống xe.” Phó Dẫn Tu đột nhiên lạnh lùng nói.

Lúc nãy khi anh mở cửa, gió lạnh bên ngoài thổi vào trong. Đêm nay vốn không quá lạnh, nhưng lúc nãy vừa cùng anh từng thân mật, toàn thân cô đều là hơi ấm của anh. Đột nhiên bị gió lạnh thổi vào, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Giờ lại nghe giọng nói không chút cảm xúc của anh, Minh Ngữ Đồng không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía trước.

Anh còn thật sự xem cô là gái, làm xong rồi thì đuổi người đi!

Cô mỉa mai nhếch môi cười lạnh, nhưng lại không phát ra tiếng cười. Cô không nói lời nào, cắn chặt lấy răng, cố gắng kìm chế nước mắt nhục nhã, mở cửa xuống xe.

Dương Minh Lãng từ đằng xa nhìn thấy, lập tức hét lên: “Minh tổng!”, rồi đẩy vệ sĩ sang hai bên, chạy tới chỗ Minh Ngữ Đồng.

Dưới màn đêm, mái tóc dài thẳng thớm của Minh Ngữ Đồng trước khi lên xe, vẫn không hề bị rối, cả người vẫn xinh đẹp như trước. Chỉ có y phục là hơi nhăn, hai má ửng đỏ, nổi bật trên gương mặt trắng bệch không chút khí sắc của cô. Chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, ẩn hiện những dấu hôn như cánh hoa. Minh Ngữ Đồng vốn rất xinh đẹp, dáng vẻ này càng khiến người ta không rời mắt.

Dương Minh Lãng lo lắng dáng vẻ này của Minh Ngữ Đồng, chắc chắn sẽ thu hút những người đàn ông có suy nghĩ xấu xa, liền nói: “Minh tổng, để tôi đưa cô về.”

Minh Ngữ Đồng vừa định gật đầu, sau lưng đột nhiên truyền đến “cạch” một tiếng. Phó Dẫn Tu lại xuống xe, bước nhanh qua nắm chặt cánh tay Minh Ngữ Đồng, kéo cô lên xe.

Người phụ nữ của Phó Dẫn Tu, không đến lượt người khác đưa về!

Dương Minh Lãng lập tức đuổi theo: “Phó Dẫn Tu, anh buông tay ra!”

Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu ồn ào đến mức này, cũng không hi vọng Tu Kỳ và Minh Nhật có thể hợp tác. Vì thế, Dương Minh Lãng cũng không thèm gọi Phó tổng gì nữa.

Phó Dẫn Tu không thèm nhìn anh, mà cứ kéo Minh Ngữ Đồng trở lại.

Dương Minh Lãng cũng không dám đến kéo Minh Ngữ Đồng, đó là cấp trên của anh, không thể vượt qua giới hạn này.

Minh Ngữ Đồng quay đầu lại nói với anh: “Anh về trước đi.”

“Minh tổng!” Dương Minh Lãng lại gọi, “hay là chúng ta báo cảnh sát đi.”

Minh Ngữ Đồng thở dài: “Giữa chúng tôi… có chút việc riêng, anh không cần lo lắng.”

Vừa nói xong, Phó Dẫn Tu liền kéo Minh Ngữ Đồng lên xe.

***

Mạnh Tư Liên trốn trong góc, cũng nhìn thấy chiếc xe Bentley đó lắc lư, trong lòng vô cùng xem thường.

Hừm!

Minh Ngữ Đồng, ngoài mặt đoan trang lễ độ, nhưng bên trong lại là một cô gái rẻ tiền.

Còn cái gì mà danh môn đứng sau, thật khiến người ta căm ghét!

Mạnh Tư Liên khinh thường xoay lưng đi, nhưng lại không cẩn thận va phải một người.

Trên chiếc khay cô đang bê vẫn còn rượu sâm banh mà trước đó khách để vào, đụng phải thế này, toàn bộ rượu trong ly đổ lên người đối phương. Khay ly cũng từ đó trượt xuống đất, vỡ tan tành.

Mạnh Tư Liên hốt hoảng, mặt trắng bệch vội vàng xin lỗi: “Tiên sinh, thật sư xin lỗi.”

“Chát!”

Một tiếng bạt tai vang lên trong đại sảnh.

“Đồ không có mắt nhìn!” Đối phương vung tay một cái khiến Mạnh Tư Liên bay ra ngã xuống đất. Chân và khuỷu tay của cô chống thẳng xuống đất, đâm xuống vô số mảnh vỡ thủy tinh.

Mạnh Tư Liên đau đến mức la lên một tiếng “aa”, nước mắt cứ thể chảy ra, sắc mặt nhợt nhạt. Cô ngẩng đầu nhìn, thì ra đối phương chính là ba người Triệu tổng vừa trong phòng đi ra.

Ba người sau khi Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu làm cho mất mặt, trong lòng vô cùng tức giận nên nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy chướng mắt. Ai ngờ đi đến cửa, muốn rời khỏi cái nơi không hợp với bát tự này của họ, liền bị một phục vụ nhỏ bé làm cho toàn thân dính đầy rượu.

Phó Dẫn Tu ông ta không đụng vào được, Minh Ngữ Đồng có Phó Dẫn Tu che chở, ông ta cũng không đụng vào được. Nhưng cô phục vụ nhỏ bé này, lẽ nào ông ta không trút giận được?

Vì thế, ông ta ra tay cực mạnh.

“Còn dám kêu à? Đau sao?” Triệu Tổng sắc mặt hung ác, nhìn dáng vẻ yếu đuối của Mạnh Tư Liên, chỉ cảm thấy dễ ức hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.