“Tôi và Sở gia thế nào, chúng tôi sẽ tự giải quyết. Chuyện của tôi và Chiêu Dương là đúng hay sai cũng không đến lượt cô phán xét. Cô còn tự xem mình là nhân vật quan trọng. Cô cho rằng cô có thể khoa chân múa tay chỉ đạo chuyện của Sở gia sao?” Cố Niệm cười lạnh một tiếng, “Vậy cô nói xem, cô và Sở gia, có quan hệ gì?”
“Cô!” Ngôn Sơ Vi tức giận, liền nói: “Ít nhất, tôi ở trước mặt trưởng bối của Sở gia, được xem trọng hơn cô.”
“Haha.” Cố Niệm cười to, “Tôi so với cô? Cô nói đúng, tôi là con gái của kẻ thù nhà họ. Có lẽ bọn họ hận nhất là tôi. Tôi so với cô, yêu cầu thật sự không cao. Ngôn Sơ Vi, cô đừng ở đây lớn giọng. Cô có lợi hại đến mấy cũng vô ích thôi. Dù cho không có tôi, Sở gia cũng sẽ không chấp nhận cô. Cô đang làm việc vô ích, giống như tên hề nhảy tới nhảy lui. Họ không xem trọng tôi, nhưng tôi thấy, cô cũng không tốt hơn đâu. Những hành vi của cô, chỉ là trò cười mà thôi!”
Nỗi uất hận của Cố Niệm, toàn bộ đều trút lên Ngôn Sơ Vi.
Cố Niệm ngước mặt lên: “Trước khi tôi xuất hiện, Sở Chiêu Dương đã không thích cô. Sau khi có tôi, anh ấy càng không thích cô.”
Cố Niệm nói xong thì nắm chặt cổ tay Ngôn Sơ Vi. Với chút sức lực đó, Ngôn Sơ Vi sao có thể là đối thủ của Cố Niệm. Ngón tay Ngôn Sơ Vi trở nên tê lạnh, không chịu được đành buông tay Cố Niệm ra.
Cố Niệm căm ghét hất mạnh cổ tay cô ta ra: “Đứng tránh ra!” Nói xong liền đi về phía trước.
Ngôn Sơ Vi đứng bất động, biểu cảm trên mặt ngày càng méo mó.
Đột nhiên, cô ta ở sau lưng Cố Niệm, lớn tiếng hét to: “Cố Niệm, cô tham sống sợ chết, không dám đi đối phó tổ chức R phải không? Cũng đúng, ba cô là một trong những kẻ đã bắt cóc Sở Chiêu Dương năm đó. Ba cô là tội phạm đào tẩu, xương cốt cô vẫn dính dòng máu đê tiện đó, việc đã đến chân, cô đương nhiên không dám!”
Giọng của Ngôn Sơ Vi rất lớn, không ít người đều nghe thấy, ngạc nhiên nhìn Cố Niệm.
“Cô một mặt giấu giếm thân thế của mình, một mặt ở bên cạnh Sở Chiêu Dương, cô thật đê hèn vô sỉ!” Ngôn Sơ Vi vẫn tiếp tục nói.
“Thật hay giả?”
“Không phải chứ!”
“Ba của Cố Niệm không phải là cảnh sát sao?”
“Đúng vậy, sao lại trở thành tội phạm bắt cóc chứ, còn bắt cóc Sở Chiêu Dương?”
“Là ý gì? Sở Chiêu Dương từng bị bắt cóc? Đó là chuyện lúc nào?”
Chuyện Sở Chiêu Dương bị bắt cóc, trước giờ Sở gia luôn giấu rất kỹ.
Không phải vì sợ mất mặt mà là sợ quá khứ của Sở Chiêu Dương bị người ta soi mói, khiến Sở Chiêu Dương không thoát được ra khỏi quá khứ.
Không ngờ, giờ đây lại bị Ngôn Sơ Vi nói ra hết.
Cố Niệm không quan tâm người khác soi mói cô.
Ba của cô, cô vẫn luôn nghĩ là người đáng tự hào, thật ra lại là một tội phạm.
Đó là sự thật, cô không thể phản bác.
Cô cũng không có ý định giấu giếm, người khác biết thì cứ để họ biết.
Đó là trừng phạt mà cô phải chịu.
Nhưng Ngôn Sơ Vi không nên vì đối phó cô mà đem chuyện của Sở Chiêu Dương nói ra hết.
Cô ta dựa vào cái gì?
Người khác nói cô thế nào cũng không sao, nhưng không cho phép người khác chạm vào sự kiêu ngạo của Sở Chiêu Dương. Cô không thể để Sở Chiêu Dương bị người khác soi mói, cảm thông, để anh trở thành đề tài bàn tán của mọi người khi rảnh rỗi.
Ngôn Sơ Vi gây phiền phức cho cô, cô chỉ cảm thấy chán ghét. Nhưng cô ta lại còn muốn kéo Sở Chiêu Dương xuống vũng bùn, Cố Niệm lập tức bùng phát cơn tức giận trước giờ chưa từng có. Cô quay ngoắt lại, mắt đầy thù hận nhìn Ngôn Sơ Vi.
Ngôn Sơ Vi nghĩ rằng Cố Niệm vì thân phận bị vạch trần, thẹn quá hóa giận, nên càng đắc ý.
“Miệng cô toàn lời dối trá, ai biết được còn bao nhiêu chuyện nói dối mọi người! Ba cô rõ ràng là tội phạm bắt cóc, nhưng lại có thể nói thành anh hùng liệt sĩ. Sự vô liêm sỉ của cô thật khiến tôi ngạc nhiên. Cô ta mượn cớ đó đạt được không ít sự đồng tình và kính phục của đồng nghiệp, mọi người đều đã bị cô lừa gạt.”
“Ba cô hại Sở Chiêu Dương thảm như vậy, cô còn không biết ngại dụ dỗ Sở Chiêu Dương.” Ngôn Sơ Vi dừng lại, hừ cười một tiếng, “Nhưng mà cũng đúng, ba cô là người đê tiện vô sỉ, huyết mạch của cô cũng hư hỏng rồi, sao có thể tốt đẹp được?”
Cố Niệm mặt đầy giận dữ, tiến sát người Ngôn Sơ Vi, giơ tay giáng cho Ngôn Sơ Vi một bạt tai.
Cố Niệm trong lòng vốn đã muốn đánh cô ta, nên động tác vừa nhanh vừa mạnh.
Ngôn Sơ Vi không hề có sự chuẩn bị, dù cho có chuẩn bị, cô ta cũng không tránh kịp.
Ngôn Sơ Vi không thể ngờ được, Cố Niệm lại ở trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp ra tay. Cái tát của Cố Niệm khiến đầu óc Ngôn Sơ Vi choáng váng, da mặt đau rát, lỗ tai ù ù, trong giây lát tối sầm mắt mũi.
Cố Niệm, sao cô ta dám!
Đứng trước mặt nhiều người như vậy làm nhục Ngôn Sơ Vi.
Ngôn Sơ Vi tức điên, không còn quan tâm đây là nơi nào. Gương mặt giống như hoa sen trắng, lập tức trở nên biến dạng méo mó, khủng khiếp khác thường.