Mặc dù bề ngoài phong độ nho nhã nhưng bản thân Cố Lập Thành biết hơn 20 năm dốc lòng dốc sức vì nhiệm vụ đã hút kiệt sức lực, biến ông thành bộ dạng gì rồi. Nhưng cũng chính vì thận trọng như vậy mới giúp ông giữ được mạng sống và có địa vị cao trong tổ chức R trong hơn 20 năm qua. Tuy nhiên địa vị cao cũng không khiến ông lơ là cảnh giác, càng không khiến ông đi lệch hướng mà quên đi dự tính ban đầu của mình. Nhưng không ngờ, hôm nay ông lại mắc bẫy ở đây.
Cố Lập Thành lùi về phía sau nửa bước, đem Sở Chiêu Dương bảo vệ phía sau lưng mình, khẽ nói: “Hôm nay không biết có thể bảo vệ được cậu hay không. Nhưng cậu yên tâm, tôi còn mạng thì cậu cũng còn mạng. Nếu như tôi mất mạng…”
Sở Chiêu Dương trầm giọng ngắt lời ông: “Chúng ta phải sống sót quay về gặp Cố Niệm.”
Có câu nói này của Cố Lập Thành, Sở Chiêu Dương không còn hoài nghi thân phận của ông nữa. Hơn nữa, anh còn rất kính phục ông có thể kiên định, kiên cường suốt hơn 20 năm như vậy.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội thoát thân này, quang minh chính đại quay về đoàn tụ với gia đình. Nhưng vào thời khắc này, lại muốn dùng tính mạng để bảo vệ anh. Năm đó, cũng nhờ Cố Lập Thành ẩn mình trong đám bắt cóc, âm thầm chỉ điểm cho anh nên anh mới có thể sống dễ chịu hơn một chút. Sau này khi anh được cứu ra ngoài, phải chăng cũng có sự can thiệp của Cố Lập Thành?
Sau này anh không phải tiếp tục che giấu Cố Niệm về chuyện của ba cô ấy nữa. Vì đây là người có thể khiến cô ấy tự hào. Cô lại có thể ngẩng cao đầu nói với mọi người, ba cô là một cảnh sát lỗi lạc, tài giỏi, khiến người khác kính phục.
Cố Lập Thành bị Sở Chiêu Dương khơi dậy hi vọng, nghĩ đến vợ và con gái hơn 20 năm chưa gặp.
Với đất nước, với đại nghĩa, ông không thẹn với lòng, không phụ lòng bất kỳ ai. Nhưng ông lại có lỗi với hai người thân yêu nhất của mình. Bao nhiêu năm qua, Mục Lam Thục vẫn nghĩ rằng ông là một tên tội phạm. Những dằn vặt và đau khổ trong lòng bà, những vất vả đắng cay bà phải chịu đựng, ông có thể hiểu được. Lúc Cố Niệm ra đời ông cũng không ở bên cạnh. Hơn 20 năm qua, ông chưa từng nhìn thấy con gái. Ông đã từng lén lút tìm tư liệu, biết được dáng dấp của cô. Nhưng ảnh và người thật căn bản không giống nhau. Ông không biết rằng sau này khi giáp mặt, ông có thể nhận ra con gái của mình không.
Bây giờ, ông có cơ hội quay lại làm người đàng hoàng, nhưng lại không mặt mũi nào nhìn mặt vợ và con gái.
Nhưng ông quyết không thể chết như vậy được. Ông không thể nợ hai mẹ con họ cả đời, phải quay về bù đắp lại gấp hàng trăm hàng nghìn lần. Cho dù vợ và con gái hận ông, đó cũng là cái ông đáng phải nhận. Nhưng không thể không gặp mặt họ một lần, để họ ngay cả cơ hội hận ông cũng không có.
Ông đánh giá sơ qua địa hình, Sở Chiêu Dương đã xoay người kề lưng với ông, phụ trách bảo vệ phía sau lưng Cố Lập Thành. Quả nhiên, đúng lúc đó có hai tên từ phía sau lưng tiến đến, bao vây hai người trên hành lang.
Pluto ra lệnh cho người nổ súng, hiện trường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn. Viên đạn xuyên qua kẽ hở giữa vai của Cố Lập Thành và Sở Chiêu Dương, bắn thẳng về phía một tên ở đối diện Sở Chiêu Dương. Hắn không kịp tránh, bị trúng đạn vào vai. Đúng lúc đó Sở Chiêu Dương bắn một phát đạn vào cổ tay hắn. Hắn đau đớn hét lên. Tên còn lại bất ngờ nổ súng, Sở Chiêu Dương nhanh chóng kéo Cố Lập Thành cúi xuống, đồng thời bắn vào chân tên đó. Một viên đạn bắn vào giá đèn treo trên đầu. Cố Lập Thành kéo Sở Chiêu Dương sang bên cạnh, chùm đèn thủy tinh ngay lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành. Trong chốc lát, hành lang đã mù mịt, nồng nặc khói thuốc.
Cố Lập Thành luôn cố gắng bắn về phía Pluto nhưng hắn luôn tránh được. Hắn cũng liên tiếp bắn trả. Ban đầu hắn nhắm tới Cố Lập Thành, nhưng nghĩ đến quy định của tổ chức về việc trừng phạt kẻ phản bội, hắn liền thay đổi quyết định. Đối với kẻ phản bội, không thể để bọn chúng được chết một cách nhanh chóng thoải mái như vậy được. Vì vậy, họng súng của hắn lại hướng về phía Sở Chiêu Dương.
Trong khoảng khắc Pluto bóp cò, Cố Lập Thành hoảng hốt, nhanh chóng lật người Sở Chiêu Dương lại, lấy thân mình bảo vệ cho anh.
Sở Chiêu Dương trợn trừng mắt, lập tức muốn đẩy Cố Lập Thành ra.