Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 446: Tỉnh lại



Thấy vẻ mặt của mọi người, Cố Niệm cũng phần nào đoán được suy nghĩ của họ. Cô thầm cảm thấy may mắn vì đã đeo nhẫn lên ngón tay áp út. Về sau ở nước M, cô vẫn sẽ dùng thân phận có chồng để tiếp tục sống, tránh những phiền phức không đáng có.

Hiện giờ, cô chỉ còn lại duy nhất chiếc nhẫn này là đồ Sở Chiêu Dương tặng thôi. Chiếc lắc chân kia đưa về đại viện Lam Sơn kiểm tra, vẫn chưa lấy lại. Chỉ cần chiếc nhẫn này, không cần bất kì nghi thức hay một tờ giấy chứng nhận nào, cô cũng đã tự xem mình là vợ của Sở Chiêu Dương rồi.

“Đi thôi.” Giọng nói của Trì Dĩ Hằng vang lên bên cạnh cô. Cố Niệm nhìn quanh, hành khách đã xếp hàng bắt đầu đăng ký. Bước lên chiếc máy bay này, cô sẽ hoàn toàn rời khỏi Thành phố B, rời xa tất cả những thứ quen thuộc. Sau này cô và anh sẽ cách nhau bởi cả một đại dương mênh mông. Cố Niệm ngoái đầu lại, nhưng phía sau đều là những khuôn mặt xa lạ.

Máy bay cất cánh, mọi thứ phía dưới dần trở nên nhỏ bé, sau đó cả thành phố từ từ biến mất dưới tầng mây.

...

Lúc đó, trong bệnh viện, Sở Chiêu Dương từ từ mở mắt. Trái tim anh đập vô cùng nhanh, trong lòng cảm thấy hụt hẫng và trống rỗng. Sở Chiêu Dương giơ tay lên che kín ngực, bản thân hôn mê suốt, nên cũng không biết trên mu bàn tay của mình vẫn đang cắm kim. Lúc dùng sức đè chặt ngực, gân xanh trên mu bàn tay gồng lên, máu bên trong liền theo kim tiêm chảy ngược trở về, trên ống tiêm đã chảy ngược về gần một nửa lượng máu. Sở Chiêu Dương vẫn không phát giác, giống như cũng không cảm giác được một chút đau nào trên mu bàn tay, không ngừng đè chặt lồng ngực của mình.

Thím Dư đi ra từ trong toilet, thấy đến dáng vẻ này của Sở Chiêu Dương, kinh ngạc đến đờ người. Bà nhất thời không biết nên vui mừng vì Sở Chiêu Dương đã tỉnh lại, hay khiếp sợ vì dáng vẻ lúc này của anh. Vài giây sau, thím Dư lập tức xông lên, kéo tay Sở Chiêu Dương từ trên ngực ra: “Cậu chủ, cậu làm sao vậy?”

Sở Chiêu Dương đã hôn mê quá lâu, trong thời gian này vẫn luôn đeo kim truyền, cũng chưa có ăn uống gì, trên người không có một chút khí lực nào. Bởi vậy, đã dễ dàng bị thím Dư ngăn lại. Thím Dư vội vàng nhấn lên cái chuông ở đầu giường, vừa nghĩ biện pháp để cho máu chảy ngược trở lại một lần nữa. Lúc này, Hướng Dư Lan từ cửa đi vào. Hướng Dư Lan vẫn luôn túc trực trong phòng bệnh, đối mặt với Sở Chiêu Dương giống như người thực vật, bà cảm thấy rất áp lực, liền đi ra ngoài dạo qua một vòng. Không ngờ vừa trở lại thì Chiêu Dương đã tỉnh.

“Chiêu Dương!” Hướng Dư Lan bước một bước dài lao tới, “Chiêu Dương con đã tỉnh rồi sao?”

Hướng Dư Lan nháy mắt, gương mặt bàng hoàng. Đây quả thực giống như là đang nằm mơ vậy. Bọn họ cho rằng, Sở Chiêu Dương sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Đại não của Sở Chiêu Dương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không phản ứng kịp với những tác động bên ngoài. Nhất thời anh cũng không nhớ nổi những chuyện đã xảy ra, nguyên nhân vì sao mình lại ở trong bệnh viện. Bên tai anh không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện của Hướng Dư Lan, vừa to vừa gấp gáp.

Lúc này, Thi Hoằng Trạch cùng vài bác sĩ vội vàng xông vào. Lúc trước vì xảy ra xích mích nên thái độ của Thi Hoằng Trạch với Hướng Dư Lan vô cùng lãnh đạm.

“Sở phu nhân, mời đứng sang một bên.” Sau đó Thi Hoằng Trạch cùng các bác sĩ vây quanh giường, kiểm tra cho Sở Chiêu Dương.

“Sao...” Sở Chiêu Dương vừa mới mở miệng, liền nói không ra lời. Giọng anh vô cùng khó nghe, cổ họng vô cùng đau rát.

“Trước tiên, đừng nên nói chuyện.” Thi Hoằng Trạch nhắc nhở, “Anh đã hôn mê quá lâu, nên cổ họng bị khô.”

Một bác sĩ cầm que bông ở bên cạnh, thấm chút nước, bôi lên môi cho Sở Chiêu Dương. Một chút nước dọc theo đôi môi của Sở Chiêu Dương trượt vào, tuy không thể giải khát nhưng vẫn có thể giảm bớt một chút đau rát ở cổ họng.

“Bây giờ anh cố chịu một chút, sau đó sẽ dùng ống hút để uống nước, không nên uống quá nhiều.” Bác sĩ dặn dò.

Một bác sĩ khác kiểm tra xong, nói: “Có thể tỉnh lại thì không có vấn đề gì nữa rồi. Việc còn lại chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là ổn.”

Sở Chiêu Dương dần trở nên tỉnh táo hơn, từ từ nhớ lại trận nổ trước khi hôn mê. Lúc đó Cố Lập Thành vội vàng kéo anh bỏ chạy, đến cuối cùng không tránh được, không chút do dự nhào vào anh, đem anh che chắn ở dưới cơ thể mình. Anh còn bị thương nặng như vậy, không biết Cố Lập Thành có qua khỏi hay không?

Nếu như Cố Lập Thành xảy ra chuyện gì, sao anh có thể ăn nói với Cố Niệm được.

Đúng rồi, Cố Niệm!

Anh còn nhớ rõ, Cố Niệm vì cứu anh, đã bị trúng một phát đạn. Bây giờ cô ấy thế nào rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.