“Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?” Giọng nói khàn khàn vang lên.
“Hơn một tháng.” Thi Hoằng Trạch đáp.
Lâu vậy sao!
Sở Chiêu Dương cả kinh, thảo nào anh cảm thấy bản thân cứ rối bời, giống như bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Hơn một tháng, nếu như vết thương của Cố Niệm lành rồi, nhất định cô sẽ đến chăm sóc anh. Nhưng bây giờ anh tỉnh rồi, nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng của Cố Niệm đâu. Sắc mặt của Sở Chiêu Dương trở nên trắng bệch, anh túm chặt cánh tay của Thi Hoằng Trạch:
“Cố Niệm đâu? Cô ấy ở đâu rồi? Cô ấy đang bị thương nặng, bây giờ đang ở chỗ nào hả?”
Có khi nào... Có khi nào đã...
Thi Hoằng Trạch biết Sở Chiêu Dương đang lo lắng cho vết thương trên người Cố Niệm, anh khẽ mím môi:
“Cố Niệm không sao, đã được cứu về, vết thương đã ổn rồi.”
Mấy ngày này anh đều ở đây lo lắng cho chuyện của Sở Chiêu Dương nên không còn tâm trí nhớ tới Cố Niệm. Từ đầu đến cuối Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan vẫn luôn ngăn cản, anh có lòng muốn giúp, cũng không có cách nào mang Cố Niệm vào đây. Cho nên cách tốt nhất chính là chờ Sở Chiêu Dương tỉnh lại. Chỉ cần Sở Chiêu Dương lên tiếng, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Bấy giờ, Thi Hoằng Trạch cũng sẽ không giấu giếm thay cho Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan, trực tiếp nói ra tình hình thực tế: “Sở gia phong tỏa tin tức về chuyện của anh nên Cố Niệm không biết rõ tình hình. Cô ấy bị trúng đạn giữa vùng ngực và bụng.” Ngón tay của Thi Hoằng Trạch ấn vào một ở trên người của Sở Chiêu Dương, để cho anh biết rõ. “Rất nguy hiểm, có thể cứu sống đã là may lắm rồi. Lúc trước cô ấy dưỡng thương ở Tân Thị, vết thương còn chưa có tốt lên, cũng chưa được cắt chỉ, đã trở lại Thành phố B tìm anh. Biết được anh bị thương, bị hôn mê bất tỉnh ở chỗ này, liền muốn đến gặp anh. Nhưng Sở tiên sinh và Sở phu nhân đã ngăn cản cô ấy.”
“Bác sĩ Thi!” Hướng Dư Lan biến sắc, lập tức ngắt lời của anh ta, “Đây là chuyện của nhà chúng tôi!”
Sở Chiêu Dương hiểu rõ, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Thái độ của bố mẹ anh với Cố Niệm như thế nào, anh cực kì rõ ràng. Thi Hoằng Trạch nhếch miệng, khẽ cười một tiếng:
“Tôi biết tình cảm của Cố Niệm với Sở thiếu nên muốn đưa cô ấy tới đây. Sở phu nhân ngăn không cho gặp đã đành, còn nói cô ấy dụ dỗ tôi.”
Sở Chiêu Dương lập tức nhìn về phía Hướng Dư Lan.
“Nếu như Sở phu nhân đã kéo tôi vào, vậy thì chuyện này, cũng không thể nói là không liên quan gì tới tôi.” Thi Hoằng Trạch lạnh giọng nói.
“Bây giờ Cố Niệm như thế nào rồi?” Sở Chiêu Dương không còn tâm trí quan tâm tới Hướng Dư Lan. Anh vô cùng sốt ruột, muốn gặp Cố Niệm càng sớm càng tốt. Vết thương của cô ấy còn lành đã đến đây thăm anh, vậy mà còn bị mẹ anh gây khó dễ.
Thi Hoằng Trạch tiếp tục nói: “Vệ sĩ của Sở gia theo lệnh của Sở phu nhân trực tiếp kéo Cố Niệm ra ngoài. Cố Niệm bị thương, bản thân đi bộ cũng không thể quá mạnh, huống chi còn bị người khác kéo đi. Động tác của mấy vệ sĩ đó cũng không phải hề nhẹ khiến vết thương ngay lập tức bị rách ra. Lúc đó cô ấy đã ngất đi rồi, tôi muốn đưa cô ấy vào một phòng trong bệnh viện nhưng Sở phu nhân cũng ngăn không cho. Không còn cách nào khác, tôi và Cố Niệm đành đưa cô ấy đến một bệnh viện gần đây.”
“Đủ rồi!” Hướng Dư Lan thất thanh kêu lên, “Mấy người đi ra ngoài hết cho tôi!”
Thi Hoằng Trạch đã nói hết tất cả mọi chuyện mà anh biết rồi, tất nhiên cũng sẽ không ở lại chỗ này lâu làm gì.
Những điều này, Sở Chiêu Dương sẽ tự mình từ từ tính toán với Hướng Dư Lan.
Thi Hoằng Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Hướng Dư Lan một cái, liền dẫn theo các bác sĩ khác đi ra ngoài. Cửa phòng bệnh được đóng lại, lúc này Hướng Dư Lan mới nói: “Đúng, là mẹ ngăn Cố Niệm không cho cô ta gặp con, bởi vì cô ta không xứng! Là mẹ để cho vệ sĩ ra tay với cô ta, là do chính cô ta chẳng biết thẹn, đã đồng ý với mẹ rồi lại quay đầu đổi ý. Cô ta thật đáng chết! Cô ta nên chết đi mới phải!”
“Nếu như cô ấy đáng chết, vậy thì con cũng đáng chết rồi.”
“Mẹ thấy con bị ma ám rồi! Vì cô ta mà ngay cả mạng của mình cũng không cần. Cô ta là một đứa đê tiện, sao đáng để con dùng tính mạng của mình tới cứu! Cô ta luôn miệng nói yêu con, nhưng đến khi xảy ra chuyện lại sợ chết, bỏ lại con không thèm để ý. Người như vậy, làm sao có thể xứng với con?”
“Cái mạng này của con là do đượ cô ấy cứu.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn Hướng Dư Lan, cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Vì sao bà ấy cứ luôn không thích Cố Niệm như vậy chứ? Vì không vừa lòng gia cảnh của Cố Niệm mà mẹ anh một lòng muốn tìm một tiểu thư danh giá làm vợ anh, không thèm quan tâm tới suy nghĩ của anh?
Nếu thật sự là vì muốn tốt cho anh, tại sao phải tổn thương Cố Niệm như thế?
“Mẹ có biết vết thương của cô ấy vì sao mà có không? Là vì cô ấy cứu con. Lúc cô ấy cùng con chạy trốn đã chạm mặt với người của tổ chức R. Lúc bọn chúng nổ súng, áo chống đạn cô ấy đã đưa cho con rồi, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt con, đỡ viên đạn ấy. Lúc đó mật đạo rất tối, không thể biết rằng viên đạn sẽ găm vào đâu. Có thể là ngực, cũng có thể… là đầu.”
“Nếu viên đạn nhắm vào đầu, cô ấy mà tránh, thì người chết chính là con. Nhưng cô ấy không tránh, nên người chết có thể sẽ chính là cô ấy.”