Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 448: Hướng dư lan không ngừng lắc đầu, không thể tin được lùi về phía sau



“Mẹ nói rằng cô ấy luôn miệng nói yêu con, đúng vậy, cô ấy chính là yêu con đến thế đó, dùng tính mạng để yêu. Vậy mà mẹ lại đánh đuổi người phụ nữ đã dùng tính mạng mình để yêu con, ngăn cản không cho cô ấy gặp con, dùng lời nói nhục mạ cô ấy, để cho vệ sĩ thương tổn cô ấy! Mẹ nói mẹ là người tốt với con nhất, mà mẹ chính là tốt với con như thế đấy! Không để ý đến mong muốn của con, nhiều lần làm tổn thương người quan tâm con, yêu con!”

Hướng Dư Lan kinh ngạc hít vào một hơi, bà không nghĩ tới chân tướng của sự thật lại là như vậy. Nhưng ngay lập tức bà lại cố chấp nghĩ, Sở Chiêu Dương nói vậy chưa chắc là sự thật. Vì Cố Niệm, Sở Chiêu Dương có thể nói dối bà.

Từ khi chuyện bắt cóc xảy ra cho đến bây giờ, Sở Chiêu Dương chưa từng nói nhiều với bà như vậy. Không ngờ rằng lần đầu tiên nó chịu nói với bà, lại là vì một người phụ nữ khác. Hướng Dư Lan càng nghĩ càng thấy chua xót trong lòng. Bà đối xử với nó không tốt hay sao? Vì người ngoài, nó lại dùng thái độ đó nói chuyện với bà. Khi nó được cứu về, bà đã ngày đêm lo lắng, chăm sóc nó. Nó không thích nói chuyện với ai, bà vẫn lén lún đứng ở bên ngoài quan sát, cho dù nó thay đổi một ánh nhìn, bà cũng phải cố gắng suy đoán, nó đang suy nghĩ cái gì, nó muốn làm cái gì, nó muốn có cái gì. Bà hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất dành cho nó. Bây giờ cũng muốn tìm một người phụ nữ tốt nhất cho nó, xứng đôi với nó, chẳng lẽ cũng là không đúng sao?

Bà sợ nó khổ sở, không chấp nhận được, nên giấu chuyện của Cố Lập Thành. Nó lại còn nghi ngờ bà không đối xử tốt với nó.

Hướng Dư Lan không nhịn nổi nữa, giọng ủy khuất: “Tại sao con có thể nói mẹ như vậy? Mẹ một lòng một dạ vì muốn tốt cho con, không ngờ rằng, kết quả lại bị con hiểu lầm. Tấm lòng này của mẹ thật sự đã uổng phí rồi! Con hỏi vì sao mẹ lại đối xử như vậy với Cố Niệm…” Hướng Dư Lan ngửa đầu cười nhạo một tiếng, “Con cho là cô ta cứu con thì thật sự là yêu con sao? Cô ta chỉ vì áy náy mà thôi! Con chắc vẫn chưa biết, ba của cô ta, Cố Lập Thành, chính là một trong những kẻ trước đây đã từng bắt cóc con. Ông ta cũng là kẻ sau này đã chạy thoát.”

Mục Lam Thục nói rằng Sở Chiêu Dương vốn đã biết, Hướng Dư Lan còn lâu mới tin chuyện này. Bà cảm thấy đây chính là cái cớ Mục Lam Thục lấy ra để giải vây cho Cố Niệm.

“Mẹ sợ con biết được sẽ khổ sở, cho nên mới giấu con. Nhưng không nghĩ rằng con lại vì Cố Niệm mà trách mẹ. Thật không ngờ mẹ còn không bằng một Cố Niệm ở trong lòng con!”

Hướng Dư Lan lau nước mắt, tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy thì mẹ cũng không muốn giấu con nữa. Việc Cố Niệm cứu con là việc mà cô ta phải làm, vì cô ta nợ con, cả nhà bọn họ nợ chúng ta. Ba của cô ta đã gây ra chuyện như vậy, sao mẹ có thể để cho cô ta bước vào cửa Sở gia? Cô ta không có tư cách! Vừa nhìn thấy Cố Niệm, mẹ lại nghĩ đến những việc mà Cố Lập Thành đã làm với con, làm sao mẹ có thể không hận cho được!”

Giọng Sở Chiêu Dương lạnh như băng: “Cố Lập Thành không làm hại con.”

“Mẹ biết, tạm thời con không thể chấp nhận được chuyện này, nhưng đây là sự thật. Ngay cả video ghi hình mẹ cũng đã nhìn rồi, còn có cái gì không đúng hả?” Hướng Dư Lan nói như chém đinh chặt sắt, “Chuyện này hai ông bà con cũng biết, cũng đều không đồng ý Cố Niệm có liên quan đến Sở gia. Chúng ta còn có thể tha cho cô ta đã là quá nhân từ rồi! Ba cô ta đã từng tổn thương con như vậy, sao chúng ta có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đối mặt với cô ta được?”

Sở Chiêu Dương cụp mắt nói: “Qua một thời gian nữa mẹ sẽ biết, Cố Lập Thành không những không phải là kẻ bắt cóc, mà ông ấy còn là một người anh hùng.”

“Con có ý gì?” Hướng Dư Lan không nhịn được hỏi.

Hướng Dư Lan bỗng nhiên phát hiện, Sở Chiêu Dương không hề kinh ngạc về chuyện của Cố Lập Thành một chút nào. Chẳng lẽ đúng như những gì Mục Lam Thục từng nói, Sở Chiêu Dương đã sớm biết, nhưng lại không trách Cố Niệm? Lửa giận của Hướng Dư Lan cũng không có chỗ để phát tiết, con trai của bà đối xử với một người phụ nữ khác còn tốt hơn với bà nhiều, ngay cả mối hận này nó cũng có thể không quan tâm.

“Cố Lập Thành là cảnh sát nằm vùng. Nếu như không có ông ấy thâm nhập vào nội bộ của tổ chức R, thì mấy năm nay, cảnh sát không có cách nào nắm giữ được nhiều tin tình báo như vậy, lại càng không có cách nào hoàn thành lần hành động này.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, “Năm đó bọn bắt cóc cẩn thận như vậy, cảnh sát không thể tìm được con. Nếu không có ông ấy, mẹ cho là làm thế nào con có thể được cứu? Lúc ở nơi đó, cũng nhờ ông ta cẩn thận bảo vệ, nếu không con sẽ bị hành hạ kịch liệt hơn rất nhiều. Vụ nổ lần này, cũng nhờ có ông ấy mà con mới có thể sống sót. Con bị thương nặng như vậy, tình trạng của ông ấy chắc chắn còn nghiêm trọng hơn. Ông ấy không phải là kẻ thù, mà là ân nhân cứu mạng con.”

Sở Chiêu Dương càng nói, càng không nhịn được cảm xúc phẫn nộ trong lòng. Cố Niệm và Cố Lập Thành đã vì anh mà làm nhiều việc như vậy. Nhưng mẹ anh lại lấy oán trả ơn, nhất quyết ép Cố Niệm vào đường chết.

Hướng Dư Lan không ngừng lắc đầu, không thể tin được lùi về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.