Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 449: Không liên lạc được



“Không, mẹ không tin, mẹ không tin!” Hướng Dư Lan cố chấp nói.

“Những lời con nói đều là sự thật?” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Sở lão gia.

Hướng Dư Lan và Sở Chiêu Dương quay đầu nhìn về phía cửa. Cửa phòng bị Hướng Dư Lan đóng lại, không biết đã mở ra từ lúc nào, ông nội và bà nội Sở Chiêu Dương đều đang đứng đấy. Phía đằng sau còn có Sở Gia Hồng và Sở Điềm.

“Ba, mẹ!” Vẻ mặt của Hướng Dư Lan trở nên bối rối, không biết hai người đã nghe được bao nhiêu rồi. Những lời vừa rồi bà nói đều không ổn.

“Sao ba mẹ lại tới ạ?” Hướng Dư Lan lúng túng. Chỉ cần gặp bố mẹ chồng, cho dù không có việc gì, bà cũng e ngại theo bản năng.

Sở lão gia không có kiên nhẫn trả lời câu hỏi đó. Sở lão thái thái vẫn còn nghĩ tới những lời nói vừa rồi của Sở Chiêu Dương, gấp gáp có nhiều chuyện muốn hỏi anh nên nhanh chóng giải thích: “Chiêu Dương vừa mới tỉnh, thím Dư liền gọi điện thoại cho chúng ta, tất nhiên chúng ta phải nhanh chóng đến rồi.” Nói xong, bà bất mãn nhìn về phía Hướng Dư Lan. Sở Chiêu Dương tỉnh lại, chuyện lớn như vậy mà không báo với mọi người, ngược lại còn ở đây chất vấn Chiêu Dương. Đúng là không biết phân rõ nặng nhẹ!

Hướng Dư Lan cũng ý thức được chỗ mình đã làm sai, liền rụt cổ lại, im lặng không dám nói gì nữa.

Sở lão gia vội vàng hỏi Sở Chiêu Dương: “Chuyện con mới vừa nói, đều là sự thật sao?”

“Là thật ạ.” Sở Chiêu Dương gật đầu, “Lần hành động này cũng là do có Cố Lập Thành ở bên trong phối hợp mới có thể thành công được. Năm đó ông ấy trà trộn vào bên trong bọn bắt cóc, sau đó xâm nhập vào tổ chức R. Ngôn Luật cũng là cảnh sát nằm vùng nhưng mới chỉ ở trong đó một năm mà hắn đã không chịu nổi mà quay lại phản bội. Cố Lập Thành phải xa rời vợ con hai mươi năm, không biết đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm và cực khổ!”

“Cái gì? Ngôn Luật lại là gián điệp? Con không lầm chứ?” Hướng Dư Lan kinh hô.

Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói: “Con cũng không hồ đồ như vậy đâu. Hai cha con Cố Lập Thành đều có ân với con. Nhưng nhà chúng ta đã đối xử với họ thế nào? Trong thời gian con hôn mê bất tỉnh, đã nhục mạ Cố Niệm, thậm chí còn muốn cô ấy chết!”

“Không, không phải, mẹ sẽ không làm sai!” Hướng Dư Lan liều mạng lắc đầu, không chịu thừa nhận mình đã sai.

“Im miệng!” Sở lão thái thái quát lên. Bà nghĩ đến lúc trước chỉ vì nghe lời của Hướng Dư Lan, nên ban đầu vốn rất thích Cố Niệm, cũng theo đó tức giận cô, liền thấy xấu hổ vô cùng.

“Ông nội, chuyện này e rằng con phải làm phiền ông rồi. Cố Lập Thành nằm vùng ở trong tổ chức R hơn hai mươi năm, đã lên tới vị trí cao. Ông ấy lợi dụng cơ hội lần này để rút ra ngoài, có lẽ cảnh sát sẽ an bài cho ông ấy một thân phận khác vì thế chuyện này nhất định phải được giấu kín, tránh việc tổ chức R tìm được ông ấy, tiến hành trả thù.”

Sở lão gia gật đầu, Sở Chiêu Dương nói không sai.

“Lần này Cố Lập Thành bị thương có lẽ còn nặng hơn con. Nhìn phản ứng của mọi người, cảnh sát chắc vẫn chưa có hé lộ ra bất kỳ tin tức gì liên quan đến Cố Lập Thành rồi.” Sở Chiêu Dương nói.

Sở lão thái thái gật đầu: “Đúng vậy, mọi người chưa nghe nói tới chuyện này.”

“Hoặc là cảnh sát còn chưa giải quyết xong vấn đề về thân phận của ông ấy. Nhưng đã qua hơn một tháng, con không tin hiệu suất làm việc của cảnh sát lại thấp như vậy. Như vậy, chỉ còn lại khả năng khác. Cố Lập Thành bị thương nặng vẫn chưa tỉnh lại, thậm chí có thể đã...”

Sở Chiêu Dương không nói được nữa, những lời còn lại bị đè nén trong cổ họng, không thể cất thành lời.

“Cho nên con muốn nhờ ông nội giúp con đi điều tra một chút.” Sở Chiêu Dương hi vọng rằng nhờ vào vai vế và mối quan hệ của Sở lão gia, sẽ nhanh chóng có tin tức của Cố Lập Thành.

“Được, điều này không thành vấn đề.” Sở lão gia lập tức nói. Cho dù là xuất phát từ cảm kích đối với Cố Lập Thành, hay là muốn kiểm chứng những điều mà Sở Chiêu Dương nói, Sở lão gia cũng phải điều tra rõ ràng tình trạng hiện nay của Cố Lập Thành.

Sở Chiêu Dương cũng không nói thêm gì với Hướng Dư Lan, dù sao có nói thì bà ấy cũng sẽ không nghe. Anh lập tức nhấn chuông trên đầu giường, y tá liền chạy vào.

“Gọi Thi Hoằng Trạch đến đây.”

“Vâng.” Y tá nhanh chóng đi ra ngoài.

“Chiêu Dương, con vừa mới tỉnh, không nên quá hao tổn tinh thần, nghỉ ngơi cho tốt thì quan trọng hơn.” Hướng Dư Lan nhìn chằm chằm Sở Chiêu Dương. Bà biết, Sở Chiêu Dương gọi Thi Hoằng Trạch tới, không phải là vì muốn biết chuyện của Cố Niệm sao? Trong lòng Hướng Dư Lan không cam lòng, thật vất vả mới đuổi Cố Niệm đi được, không ngờ rằng lại có chuyển biến nhanh như vậy! Cho dù là có ân cứu mạng, thì dùng phương pháp khác để báo đáp là được rồi, sao cứ phải cưới Cố Niệm vào nhà chứ!

Thi Hoằng Tạch vừa tới, Sở Chiêu Dương lập tức hỏi: “Lúc trước anh đưa Cố Niệm đến bệnh viện nào?” Không có bệnh viện nào có thể so sánh được với Sở Thiên. Nếu anh đã tỉnh rồi, thì phải nhanh chóng đón Cố Niệm về chăm sóc mới yên tâm.

Vẻ mặt của Thi Hoằng Trạch trở nên trầm trọng: “Lúc nãy tôi gọi điện thoại cho Cố Niệm, muốn nói cho cô ấy biết chuyện anh đã tỉnh lại. Kết quả là điện thoại di động của cô ấy tắt máy, không thể liên lạc được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.