Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 496: Có một người ba, thật là không tồi



Trong lòng cậu nhóc bùng lên sự tự hào sâu sắc, hai cánh tay nhỏ bị Sở Chiêu Dương nắm chặt, đầy cảm giác an toàn.

Bánh Gạo Nhỏ nghĩ lại sự ngưỡng mộ của mình đối với các bạn lúc trước. Mỗi lần nhìn thấy có bạn nhỏ được ba nhấc lên trên vai, cậu đều rất ngưỡng mộ, trong lòng lại vô cùng thất vọng. Hiện giờ, cậu cũng có ba rồi, cũng được ngồi lên vai của ba.

Bàn tay nhỏ của cậu nhóc chỉ có thể nắm được ba ngón tay của Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương cảm thấy tay của cậu nắm rất chặt. Nghĩ rằng Bánh Gạo Nhỏ sợ hãi vì độ cao, anh nói với cậu nhóc: “Đừng sợ, ba giữ chắc con rồi.”

Cậu nhóc ngẩn ra, gương mặt nhỏ trắng mịn bỗng đỏ ửng: “Con… con không sợ.”

Cảm giác ngồi trên vai của ba thật là tốt, thật vững chắc.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, du khách đều kéo nhau bỏ đi, tiếp tục đi dạo thành cổ. Sở Chiêu Dương cũng chưa bỏ Bánh Gạo Nhỏ xuống mà đi một hồi, cậu nhóc mới nhẹ nhàng nói: “Cho con xuống đi.”

Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Con muốn xuống hả?”

Cậu nhóc đỏ mặt, cậu không muốn xuống, ngồi trên cao thế này, nhìn mọi thứ rất rõ ràng. Hơn nữa, còn rất uy phong. Chỉ là cậu sợ ba mệt. Vì thật ra, cậu… hơi mập.

Sở Chiêu Dương khóe môi cong cong: “Ba không mệt.”

Bánh Gạo Nhỏ rõ ràng muốn kiêu ngạo, nhưng lại không kìm được, mặt nở nụ cười lớn. Ánh mắt cậu dừng lại ở một chỗ phía đằng xa, nói với Cố Niệm: “Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo bông gòn đó.”

Cây kẹo đó rất to, cậu nhóc không ăn hết được nên sợ mẹ sẽ không mua.

Cố Niệm muốn giúp Sở Chiêu Dương, liền giả vờ lắc đầu: “Kẹo bông gòn đó to quá, con không được ăn.”

“Con chỉ ăn mấy miếng thôi.” Cậu nhóc chắp tay xin Cố Niệm đồng ý.

Cố Niệm chau mày, Sở Chiêu Dương nhận thấy ám hiệu của Cố Niệm, môi nở nụ cười dịu dàng.

Cô gái nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy! Còn tạo cơ hội cho anh.

“Con hỏi ba đi, ba đồng ý thì mẹ sẽ mua cho con.”

Cậu nhóc lập tức hỏi Sở Chiêu Dương: “Ba, con ăn được không?”

Đây là lần đầu tiên cậu nhóc chính thức gọi ba thế này, trước kia cứ nhất quyết không chịu gọi. Cổ họng Sở Chiêu Dương trào lên một cơn chua xót, nhất thời không nói ra được lời gì. Ban nãy anh còn ghen với Bánh Gạo Nhỏ, cảm thấy cậu nhóc đã chiếm hết sự chú ý của Cố Niệm. Giọng gọi ba nhẹ nhàng của cậu nhóc, dường như là thứ dịu dàng nhất trên thế gian này, chạm vào lòng anh.

Cậu nhóc nghĩ anh không đồng ý, nên lắc tay anh: “Ba, mua cho con đi, con ăn một chút thôi.”

“Được, nhưng con chỉ được ăn một chút thôi đó.”

“Dạ được!” Cậu nhóc vô cùng vui mừng, vội vàng chỉ về phía trước, “Ba, mau lên, đi mau lên.”

Sở Chiêu Dương liền cõng Bánh Gạo Nhỏ bước nhanh về phía quầy kẹo bông gòn.

Cậu nhóc cảm thấy trong lòng phấn khởi, có một người ba, thật là không tồi. Chọn một cây kẹo hình bông hoa, Bánh Gạo Nhỏ ngồi trên vai Sở Chiêu Dương, vừa ăn vừa ngắm nhìn cảnh vật.

Mục Lam Thục ở bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được kéo cánh tay Cố Lập Thành: “Có ba thì khác ngay. Trước kia, dù tôi và Cố Niệm có chăm sóc Bánh Gạo Nhỏ tốt đến mấy, nó có vui đến mấy, thì thi thoảng cũng có lúc không tự tin. Giờ nó vui như vậy, thật là tốt.” Mục Lam Thục lau nước mắt chảy ra, “Ông không biết đâu, bây giờ tôi mới biết thì ra nó có thể cười vui vẻ như vậy. Thì ra nụ cười trước kia của nó vẫn có chút kìm nén.”

Mục Lam Thục không có ý khác, chỉ nói về Bánh Gạo Nhỏ. Nhưng trong lòng Cố Lập Thành, những gì Bánh Gạo Nhỏ trải qua, chẳng phải Cố Niệm cũng từng trải qua sao? Hơn nữa, những gì Cố Niệm trải qua, so với cậu nhóc thì càng gian nan hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.