Ông vừa mở cửa ra đã thấy Sở Chiêu Dương ôm hôn con gái mình, lại còn hôn cực kì say đắm mãnh liệt. Cố Niệm đã bị Sở Chiêu Dương bế nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Cố Lập Thành là người từng trải, ông hiểu rất rõ, hai người cũng đã có con với nhau rồi, chắc chắn không phải loại yêu đương thuần khiết. Nhưng tận mắt nhìn thấy, ông vẫn có chút không chấp nhận được.
Ông sầm mặt, dùng sức ho lên “khụ” một tiếng. Cố Niệm giật mình, vội đẩy Sở Chiêu Dương ra. Anh đặt Cố Niệm xuống, nhìn thấy sắc mặt không tốt của Cố Lập Thành.
Cố Niệm vô cùng lúng túng, cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Cô cúi thấp đầu, cố gắng hết sức ngậm môi vào trong, không để cho Cố Lập Thành nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của mình. Sau cùng, cô trốn sau lưng Sở Chiêu Dương, bám chặt vào quần áo của anh.
Cố Lập Thành bật cười. Con nhóc này, vậy mà còn dám trốn sau lưng đàn ông!
“Chiêu Dương à, muộn lắm rồi, cậu về nghỉ ngơi sớm đi. Tôi không tiễn nhé.” Cố Lập Thành nhẹ nhàng nói.
Mang tai Sở Chiêu Dương cũng hơi ửng đỏ. Vừa nãy đã động tình rồi, đột nhiên bị cắt ngang, anh cũng không thoải mái. Hơn nữa, đã lớn như vậy rồi vẫn còn bị bề trên bắt gặp…
Biết Cố Niệm đang rất lúng túng nên Sở Chiêu Dương muốn cho cô thêm chút thời gian để bình tĩnh.
Cố Lập Thành cũng không muốn con gái phải khó xử, liền nói: “Về sớm đi. Tôi và mẹ Cố Niệm đi ngủ trước.”
Sở Chiêu Dương gật đầu, Cố Lập Thành liền chắp tay sau lưng trở về phòng.
Không khí tốt đẹp vừa nãy đã bị phá vỡ, hai người cũng không còn ý muốn thân mật nữa. Sở Chiêu Dương vuốt ve môi Cố Niệm: “Đừng ngậm môi nữa, bằng không càng sưng đấy.”
Cố Niệm vội vàng nhả môi ra. Sở Chiêu Dương vuốt ve đôi môi cô một lúc, đến khi không còn sưng nữa mới nói: “Vào trong đi, chắc ba mẹ đã về phòng ngủ rồi, không cần xấu hổ nữa.”
Cố Niệm nhìn anh: “Vâng, anh đi đường nhớ chú ý an toàn, sau khi về nhắn tin cho em nhé.”
Cố Lập Thành và Mục Lam Thục quả nhiên đã về phòng ngủ trước, song vẫn để đèn cho cô. Cố Niệm đi ra ban công, nhìn Sở Chiêu Dương lái xe rời đi, lúc này cô mới tắt đèn phòng khách. Cô về phòng tắm rửa xong, cả người khoan khoái nhẹ nhàng, rồi leo lên giường.
Bé con ngủ không sâu, nghe thấy bên cạnh có tiếng động liền tỉnh dậy, chui vào lòng cô: “Mẹ, ba đi rồi sao?”
“Ừ. Đi rồi. Ngày mai phải dậy sớm, cùng đi dự lệ nhậm chức của ông ngoại con.” Cố Niệm nói, “Ngủ sớm đi.”
Cậu bé mơ màng gật đầu: “Vậy ngày mai vẫn có thể gặp ba sao?”
“Đương nhiên có thể.” Cố Niệm cười dịu dàng.
“Vâng. Ngày mai con phải ăn mặc cho thật đẹp mới được.” Cậu bé dặn dò Cố Niệm: “Không thể làm mất mặt ông ngoại.”
“Được.”
Nói mấy câu xong, cậu tỉnh ngủ hẳn, lăn lộn mấy vòng trong lòng Cố Niệm, nói: “Mẹ, con lại tỉnh ngủ rồi, chúng ta đi chọn quần áo mặc cho ngày mai trước đi.”
Cố Niệm thấy cậu bé mở mắt tròn xoe, đành ngồi dậy, bật điện phòng ngủ lên, lấy ra vài bộ quần áo.
“Mặc com-lê nhé.?” Cố Niệm hỏi.
“Vâng. Cũng được.” Cậu bé nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi gật đầu, nhanh chóng cởi đồ ngủ ra, thử từng cái một. Thử xong mỗi bộ đều bắt Cố Niệm chụp ảnh lại.
Cố Niệm đỡ trán, thằng nhóc này, giống ai mà thích chưng diện như vậy chứ.
“Mẹ, sao con thấy con mặc bộ nào cũng đều vô cùng đẹp trai vậy.”
Cố Niệm: “…”
“Đúng thế, Bánh Gạo Nhỏ của chúng ta rất đẹp trai, cho nên tùy tiện mặc cái gì cũng đẹp.” Cố Niệm gật đầu khen.
Cậu bé không chút khiêm tốt, ra sức gật đầu: “Đúng thế, nhưng đẹp trai quá, mặc cái gì cũng đẹp thì rất khó chọn quần áo.”
Cố Niệm: “…”
“Vậy để ba chọn giúp nhé? Gửi ảnh cho ba con xem.” Cố Niệm đề nghị.
Cậu bé đang định đồng ý, thì lại lắc đầu: “Không được! Ngày mai con muốn cho ba một bất ngờ.”