Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 514: Ông ngoại cháu là anh hùng, đại anh hùng



Sau đó, anh đứng dậy nói với Cố Lập Thành: “Cục trưởng Trình đang chuẩn bị trong văn phòng, mời ngài theo tôi.”

“Bố, mẹ, hai người đi trước đi. Con muốn đi gặp đồng nghiệp cũ.” Cố Niệm nói.

“Được.” Mục Lam Thục biết Cố Niệm có mấy người đồng nghiệp rất tốt, trong lúc khó khăn vẫn đứng về phía cô, ủng hộ cô, “Mẹ đi với con nhé. Mẹ muốn cảm ơn họ.”

Cố Lập Thành đương nhiên nghe được, liền hỏi dò Mục Lam Thục.

Mục Lam Thục giải thích: “Anh cũng biết, lúc trước Cố Niệm bị người khác hiểu lầm, vì vậy ở đây…”

Ở trước mặt Mạc Cảnh Thịnh, Mục Lam Thục cũng không tiện nói thẳng, “Nhưng đồng nghiệp trong đội của con bé cực kỳ tốt, rất chiếu cố Cố Niệm. Cho dù bên ngoài nói thế nào, bọn họ vẫn đối xử với Cố Niệm như cũ. Em thực sự rất biết ơn họ.”

Cố Lập Thành gật đầu nói: “Vậy thế này đi, chờ lễ nhậm chức kết thúc, anh và em cùng đi chính thức cảm ơn họ.”

Bánh Gạo Nhỏ muốn đi cùng Cố Niệm, vì vậy Cố Niệm liền dẫn theo cả cậu bé, đến văn phòng của đội ba.

Trong ba năm, đồng nghiệp cũ trong cục cảnh sát cơ bản không thay đổi, vẫn là những gương mặt quen thuộc. Đương nhiên, trong đó cũng có vài người không mấy thân thiện với cô.

Ba người Triệu Tịnh Chân, Phùng Lệ Lệ, Lý Tư Kỳ đang vừa đi vừa nói chuyện trên hành lang.

“Không biết cục trưởng mới đến lai lịch thế nào?”

“Lai lịch thế nào, cũng không liên quan đến chúng ta.”

“Sao không liên quan, thay lãnh đạo mới, lại phải thay đổi chính sách mới, sếp mới ra oai, đánh đòn phủ đầu, ai biết sẽ có yêu cầu mới gì.”

Không ngờ, quan hệ của ba người này vẫn tốt như vậy. Chỉ là không thấy Ngôn Sơ Vi thôi.

Cố Niệm không muốn chào hỏi ba người này, dường như ba người cũng không nhìn thấy cô nên cô cũng giả vờ không nhìn thấy bọn họ.

Khi cô dắt bé con đi qua, Lý Tư Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Cố Niệm?”

Sớm biết như vậy, Cố Niệm đã không dắt Bánh Gạo Nhỏ cùng đi, nghĩ đến bọn họ cũng không có lời gì tốt đẹp, để cậu bé nghe được cũng không tốt.

Cô dừng lại, lạnh nhạt khẽ gật đầu với ba người: “Lâu rồi không gặp.”

“Cố Niệm, vậy mà cô vẫn còn mặt mũi trở lại sao?” Lý Tư Kỳ cay nghiệt hỏi rồi kinh ngạc nhìn Cố Niệm. Nhiều năm như vậy, Cố Niệm lại thay đổi chút nào, nhìn lại còn xinh đẹp hơn trước.

Cố Niệm không muốn để ý bọn họ: “Tôi đến tìm bạn, tạm biệt.”

Cố Niệm dắt Bánh Gạo Nhỏ đi vào bên trong, nhưng Phùng Lệ Lệ đã nhanh hơn một bước chặn trước mặt Cố Niệm.

“Sao cô còn mặt mũi quay lại chứ? Hồi đó, Ngôn Sơ Vi đã chủ động từ chức, cũng không xuất hiện nữa. Cô thì tốt rồi, con gái của tên tội phạm bắt cóc, vậy mà lại dám ngang nhiên đi vào trong cục cảnh sát.” Phùng Lệ Lệ bực tức chỉ vào Cố Niệm: “Cô mặt dày lắm, cho rằng có anh Mặc che chở giỏi lắm à? Còn không phải là dựa vào Sở Chiêu Dương sao?”

“Lệ Lệ, cô quên rồi à, cô ta đã sớm chia tay với Sở Chiêu Dương rồi. Hồi đó, không phải bởi vì chuyện xấu ba cô ta làm, cô ta mới nản lòng rời đi sao? Sở Chiêu Dương còn muốn cô ta mới lạ.” Lý Tư Kỳ chậm rãi đi đến, khinh thường giễu cợt: “Nếu là tôi, tôi sẽ không còn mặt mũi nào quay lại. Cũng đũng, da mặt cô đương nhiên không phải loại mà người bình thường như chúng tôi có thể sánh được.”

“Từ lâu đã thấy ngứa mắt với cô rồi.” Triệu Tịnh Chân cũng đi đến, “Lúc trước dựa vào đàn ông đi cửa sau ở cục cảnh sát, xem cục cảnh sát là do nhà cô mở thật à, đến đâu cũng hưởng đặc quyền.”

“Không cho phép các cô nói mẹ và ông tôi như vậy!” Bánh Gạo tức giận đùng đùng, “Ông ngoại tôi không phải là tội phạm bắt óc!”

Cố Niệm vội bịt chặt tai của cậu bé, không để cậu nghe những lời nói khó nghe đó.

“Tôi không biết thái độ thù địch của các cô đối với tôi rốt cuộc từ đâu mà có. Từ trước tới giờ tôi cũng không thèm để ý đến các cô, đừng quá tự cho mình là đúng.” Cố Niệm bế Bánh Gạo Nhỏ lên, lạnh lùng nói, “Nếu không sau này người mất mặt là bản thân các cô.”

Lúc này, ba người mới dồn chú ý lên người Bánh Gạo Nhỏ.

“Mẹ, bọn họ là người xấu!” Cậu bé tức đỏ cả mặt, “Sao lại có người xấu xa như vậy!”

“Bánh Gạo Nhỏ ngoan, bọn họ căn bản không hiểu gì hết, tự cho mình là đúng. Chúng ta không cần để ý những người như thế.” Cố Niệm dịu dàng.

Nhưng trong lòng cậu bé khó chịu, còn nổi giận đùng đùng: “Ông ngoại cháu không phải là người xấu. Ông ngoại cháu là anh hùng, đại anh hùng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.