Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 519: Anh bế bánh gạo nhỏ lên, rồi đi thẳng về phía cố niệm



“Nằm mơ à, Sở Chiêu Dương còn có thể coi trọng cô ta nữa sao? Tôi đã từng thấy người mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.”

“Đúng thế, con cũng có rồi, còn muốn có gì đó với Sở Chiêu Dương sao? Không tự biết mình chút nào.”

“Haha, đợi mà xem, Sở Chiêu Dương sẽ không tìm cô ta tính sổ đâu vì đều là người có văn hóa, nhưng chắc chắn sẽ làm cô ta mất mặt.”

Sở Chiêu Dương đứng ở chỗ ngồi dưới bậc thang, ánh mắt quét khắp nơi, giống như đang tìm ai đó. Có người hiếu kì hỏi: “Sở Chiêu Dương đang tìm ai vậy?”

Người Bánh Gạo Nhỏ thấp, bị đám người lớn che kín tầm nhìn, nghe thấy có người nói Sở Chiêu Dương đi đến, nhưng cũng không nhìn thấy người. Đúng lúc, anh cũng bị mấy hàng ghế và đám người chặn lại, không tìm được cậu bé.

Bánh Gạo Nhỏ sốt ruột đến mức vội vàng chạy ra từ giữ hàng ghế, gọi lớn một tiếng: “Ba ơi!”

Sở Chiêu Dương liền nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ đang hướng về phía anh vẫy tay.

Cái gì?

Mọi người kinh sợ.

Con của Cố Niệm gọi Sở Chiêu Dương là ba! Đứa bé đó là con của Cố Niệm và Sở Chiêu Dương sao?

Tất cả mọi người đều im lặng.

Sở Chiêu Dương bế Bánh Gạo Nhỏ lên, rồi đi thẳng về phía Cố Niệm. Anh dừng trước mặt cô, cúi đầu hôn một cái. Rất tự nhiên, không quan tâm có nhiều người đang nhìn.

Bánh Gạo Nhỏ được Sở Chiêu Dương ôm trong lòng, đã dùng bàn tay mũm mĩm che mắt mình lại. Cậu bé biết, ba chỉ cần nhìn thấy mẹ là nhất định phải hôn, cũng may cậu bé đã sớm có chuẩn bị. Bằng không thì sẽ bị dạy hư rồi.

Vẻ mặt của những người nói lời ong tiếng ve kia cực kỳ đặc sắc.

Chuyện này… sao không giống với tưởng tượng vậy? Sở Chiêu Dương không phải nên hận Cố Niệm sao? Không phải nên làm Cố Niệm bẽ mặt sao? Hôm nay Cố Niệm đến, không phải nên mặt dày quấn lấy Sở Chiêu Dương cầu xin tái hợp sao?”

Bánh Gạo Nhỏ lén lút để lộ một kẽ hở ngón tay, thấy ba mẹ đã không còn hôn nữa, lức này mới hạ tay xuống.

“Ba.” Giọng nói của Bánh Gạo Nhỏ còn mang theo phẫn nộ.

Sở Chiêu Dương nhìn cậu bé: “Sao thế?”

“Bọn họ nói xấu mẹ!” Ngón tay mũm mĩm của cậu bé chỉ về đám người ban nãy.

Vẫn chưa có ai kịp phản ứng thì đã nghe cậu bé nói: “Bọn họ nói mẹ không biết xấu hổ, quay về quấn lấy ba, nói ông ngoại là tội phạm bắt cóc, nói ba sẽ không tha cho mẹ, còn nói con là con riêng. Ba ơi, con riêng là gì?”

Trong lòng Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đều không thoải mái. Con trai của họ, chỉ vì đủ loại hiểu lầm đã trở thành con riêng. Sở Chiêu Dương hôn lên gò má non mịn của cậu bé, ôn nhu nói: “Con không phải là con riêng, con có ba mẹ yêu thương con. Hơn nữa, ba mẹ cũng sắp kết hôn rồi, con họ Sở, là con cháu của Sở gia. Tối qua, ba đã nói chuyện với ông cố và bà cố của con, hai ông bà cực kỳ vui mừng, không thể chờ đợi được muốn gặp con. Có điều ông bà cố tuổi đã cao, ba đã ngăn cản, không để cho ông bà cố đến.” Âm lượng giọng nói của Sở Chiêu Dương rất bình thường, không cao không thấp nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy.

“Con muốn đi thăm ông cố và bà cố!” Bánh Gạo Nhỏ lập tức nói.

“Ngoan.” Sở Chiêu Dương một tay bế cậu bé, một tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu, sau đó buông ra, nắm tay Cố Niệm, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người mà Bánh Gạo Nhỏ chỉ.

“Tự cho mình là đúng, thật là đê hèn.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.

Ngay lập tức, mặt họ đều đỏ bừng lên, cúi đầu không dám nhìn người khác.

Sở Chiêu Dương lạnh nhạt mở miệng: “Chuyện của chúng tôi, không biết thì đừng nói năng bậy bạ, tùy tiện oan uổng Cố Niệm. Các người như vậy, thực sự không xứng với bộ cảnh phục trên người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.