Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 529: Một lời không hợp liền chọc ghẹo cô



“Trương Doanh Bân điều tra bất kỳ ai, bất kể việc lớn nhỏ gì cũng điều tra ra được, từ việc một tháng gọi đồ ăn ngoài mấy lần, gọi ở những đâu, gọi ở đâu nhiều nhất đều tra được hết, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, nói không chừng còn có thể điều tra ra được những chi tiết khác từ những việc nhỏ nhặt đó. Cho nên phàm là người được anh ta điều tra, thì cho dù trong công việc gặp phải một vài chuyện khác thường anh ta đều biết được. Nhưng Trì Dĩ Hằng thì hoàn toàn không có.”

“Ngày mai Biên Đạo Nhân đưa đồng nghiệp của em đến thành phố B. Đợi đến khi mọi việc sắp xếp ổn thỏa xong rồi, em sẽ mượn thế lực của Thorny điều tra xem sao.” Cố Niệm nói vậy, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Ngay cả Trương Doanh Bân đều không điều tra ra được, thì Thorny liệu có mấy phần hy vọng chứ.

Nếu như Trì Dĩ Hằng là người nước M thì còn dễ, nhưng anh ta lại sinh ra lớn lên ở đây. Sức mạnh của Thorny dù sao cũng không dễ dàng thể hiện được ở đây. Nhưng hành sự tại nhân, cho dù có điều tra được gì hay không cô cũng phải thử một lần.

Sở Chiêu Dương cũng nói, “Anh cũng đánh tiếng nhờ Văn gia rồi. Trương Doanh Bân không điều tra ra được thì cũng không hy vọng nhiều ở phía Văn gia, nhưng cũng phải nhờ họ thử xem sao.”

Nói xong con ngươi Sở Chiêu Dương nhiễm chút ý cười: “Cực cưng của anh bây giờ giỏi thật rồi.”

Cố Niệm không ngờ đang nói chuyện chính sự mà bỗng nhiên anh lại ngoặt sang chuyện này được.

Một lời không hợp liền trêu chọc cô, mặt Cố Niệm thoáng chốc đỏ bừng.

“Anh … sao bây giờ anh lại …” Cố Niệm muốn nói sao lại nói những lời sến sẩm như vậy chứ.

“Anh làm sao?” Sở Chiêu Dương thấp giọng hỏi.

Cố Niệm nghe giọng anh dường như đang âm thầm vang lên trong tai cô mới phát hiện ra anh đã bất giác lại sát gần bên cô từ lúc nào. Cảm giác được hơi thở của anh đang phả vào lỗ tai mình, Cố Niệm theo bản năng quay đầu lại. Ai ngờ Sở Chiêu Dương không lùi lại, mà đôi môi lại dán lên lỗ tai cô. Bởi vậy, bờ môi cô đúng lúc chủ động đón lấy bờ môi anh, vừa nóng vừa mềm áp lên trên đó.

Nhưng đang ở trên đường, còn có bao nhiêu người như vậy! Cố Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức lùi lại phía sau.

Nhưng không ngờ Sở Chiêu Dương đã sớm đoán trước được, khi cô lùi lại phía sau, đôi tay anh vững chắc ép vào ngang lưng cô, rồi kéo chặt cô vào trong lòng. Bờ môi cô mới vừa rời khỏi bờ môi anh không bao lâu, vẫn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh còn vương vấn trên bờ môi cô, dường như còn chưa từng rời khỏi nhau. Lúc này, lại một lần nữa bị Sở Chiêu Dương áp lấy.

Đúng lúc này, cậu nhóc kia quay đầu lại định giục Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng đó. Một tay cậu bị Mục Lam Thục dắt, bàn tay nhỏ nhắn còn lại nhanh chóng giơ lên che mắt: “Cay mắt quá!”

Sở Chiêu Dương cũng không quấn quýt quá lâu, chỉ dính lấy thêm một lúc, rồi buông lỏng ra. Bởi vậy khi Mục Lam Thục và Cố Lập Thành quay lại, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm chỉ đứng hơi gần nhau, chứ không thấy có gì khác cả.

Mục Lam Thục cho rằng Sở Chiêu Dương lại nói gì đó khiến Cố Niệm xấu hổ, trước đây cũng vậy, rõ ràng là ở bên ngoài là người đàn ông lạnh lùng, nhưng khi ở trước mặt Cố Niệm lại hoàn toàn khác. Không chỉ nói nhiều hơn, mà ngay cả những lời tình tứ lúc nào cũng có thể bật ra, luôn có thể khiến Cố Niệm đỏ mặt. Bà nhớ lại lần ngồi tàu hỏa trước kia, bộ dạng thân mật đó của đôi trẻ, tựa như mới xảy ra ngày hôm qua. Mục Lam Thục không khỏi để lộ nụ cười hoài niệm, bây giờ bọn chúng vẫn có thể như vậy, thật là tốt.

Vậy nên bà cũng không muốn quấy rầy, nắm tay cậu nhóc: “Ba mẹ con tình cảm là chuyện tốt, con không được quấy rầy đâu đấy.”

“Bị Bánh Gạo Nhỏ nhìn thấy rồi kìa!” Cố Niệm xấu hổ đỏ mặt nói.

“Thế thì sao chứ?” Sở Chiêu Dương siết tay cô, còn không ngừng vuốt ve ngón tay mềm mại của cô, “Mẹ cũng nói rồi, ba mẹ tình cảm là chuyện tốt cơ mà.”

Cố Niệm: “…”

Người đàn ông này sao bây giờ da mặt càng lúc càng dày thế này! Không quản nổi nữa rồi!

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh kìa.” Sở Chiêu Dương nắm tay cô, thấp giọng nói.

“Câu hỏi nào?” Cố Niệm quên hết rồi.

“Em vừa nãy nói anh làm sao hả?” Sở Chiêu Dương nén cười.

“Không có gì.” Cố Niệm có chút ngại ngùng tránh né ánh mắt của anh.

Ai ngờ, Sở Chiêu Dương đột nhiên lại gần, nhìn thẳng Cố Niệm.

“Nhìn đường đi.” Cố Niệm nhỏ giọng nói.

Anh nhìn cô làm gì chứ?

“Không nhìn đường, nhìn em thôi.” Trong cổ họng Sở Chiêu Dương dường như có hạt châu, vừa nói ý cười đã cuộn lên trong cổ họng, giọng nói trầm ấm càng xuống thấp, vô cùng gợi cảm.

“Anh không đi đứng cho tử tế, sau này con trai học theo đấy.” Cố Niệm đỏ mặt chỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.