Cố Niệm ra khỏi đồn cảnh sát, đang đi đến phía ga tàu điện ngầm, đột nhiên có người từ phía sau xông đến, giật lấy túi xách trên vai cô rồi chạy mất.
Cố Niệm vốn không có chút phòng bị nào, bỗng chốc túi xách đã bị cướp đi mất.
Cô lập tức phản ứng lại, vội vã đuổi theo, cũng không cần hét “Đứng lại” gì gì đó, đối phương đương nhiên không chịu đứng lại rồi.
Chỉ là, dám cướp ngay bên cạnh đồn cảnh sát, tên nhóc này đúng là to gan mà!
Nhưng vì hai bên đường người qua lại tấp nập khiến tốc độ của Cố Niệm không nhanh được. Chốc chốc cô lại đụng phải người đi đường, xin lỗi người ta rối rít, nhất thời không đuổi kịp đối phương.
“Làm ơn, giúp tôi bắt cướp đi!” Cố Niệm hét lên.
Nhưng con người bây giờ, ai nấy đều chỉ lo bảo vệ chính mình, chẳng ai muốn lo chuyện bao đồng. Đa số mọi người không chỉ không đến giúp, ngược lại còn lùi về sau, có một số thì đứng im tại chỗ nhìn Cố Niệm đuổi theo tên cướp đó, giống như đang xem người ta thi chạy 100 mét vậy.
Còn có người cứ dửng dưng bước tiếp con đường của họ, chốc chốc lại quay lại xem Cố Niệm đã đuổi kịp chưa.
Tóm lại, họ hoàn toàn chỉ mang tâm trạng xem náo nhiệt thôi.
Cố Niệm đành miệt mài đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp tên đó vào một con hẻm nhỏ. Nhìn hai bên giống như cửa sau của mấy quán cơm vậy, bên cửa chất đầy những thùng rác, bốc lên mùi hôi thối, chua chua của thức ăn thừa.
Trong con hẻm bé nhỏ này cả một bóng người cũng không có, ngay đến ánh sáng cũng tối hơn bên ngoài rất nhiều. Bây giờ đã sáu giờ rưỡi rồi, trời đang tối dần.
Cả con đường lớn bên ngoài cũng không còn sáng nữa, con hẻm này càng tối hơn mấy phần.
Nhưng tên cướp túi của cô lại không chạy tiếp nữa mà dừng lại xoay người đối mặt với Cố Niệm.
Cố Niệm cảnh giác, lập tức xem xét tình hình xung quanh, kết quả cô liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Quay đầu lại, cô phát hiện sau lưng mình xuất hiện thêm hai tên nữa, trên tay hai tên đó đều cầm dao.
Cố Niệm nghiêng người, cảnh giác nhìn ba tên đó. Tên cầm túi của cô, trong tay cũng đã cầm một con dao nhỏ.
Ba tên này rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, không đơn giản chỉ là mấy tên cướp vặt thông thường.
Dường như, chúng cố ý dụ cô đến đây.
Bọn chúng rốt cuộc là do ai phái đến?
Cố Niệm suy nghĩ một lúc, cô chỉ là một cảnh sát bé nhỏ, bình thường cũng chỉ xử lý những chuyện vặt giữa hàng xóm với nhau, chưa từng có vụ án lớn nào. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô đến đội điều tra làm việc, vẫn chưa nhận vụ án nào, cũng chưa từng đắc tội với dân xã hội đen. Chẳng có ai lại rỗi hơi ra tay với nhân vật nhỏ bé như cô.
Ba tên đó đang từ từ tiến đến gần, Cố Niệm bị ba người dồn vào góc không thể né không thể lui được nữa.
“Các người là do ai phái đến?” Cố Niệm lạnh lùng hỏi, “Các người căn bản không phải muốn cướp đồ mà là muốn dụ tôi đến đây phải không.”
“Ha ha, chúng tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi, cô nên tự nghĩ xem đã đắc tội với ai đi.” Tên cầm túi xách nhìn Cố Niệm cười nham hiểm, “Yên tâm, chúng tôi cũng không phải bọn giết người, chỉ cần đả thương cô một chút thôi. Bây giờ cô có hai sự lựa chọn. Một là ngoan ngoãn đứng yên đó để chúng tôi rạch vài dao, không được phản kháng, sau đó cô có thể đi. Hai là, chúng ta đánh nhau, cô mất sức không nói, còn bị thương, mà chúng tôi cũng mệt.”
Cố Niệm nhìn con dao trong tay chúng, nghe chúng nói những lời này, thực tế chẳng có ai lại thật sự chịu đứng đó chờ chúng đến chém cả.
Súng của cô vẫn chưa được phát, hơn nữa cũng không phải thời gian tra án, vốn không được đem súng ra khỏi cục cảnh sát, bây giờ Cố Niệm có thể nói là một chút vũ khí tự vệ cũng không có.
Đôi mắt Cố Niệm cũng không dám liếc bừa, đột nhiên đưa chân đá sang bên cạnh một cái, mấy thùng rác bốc mùi hôi thối bị ruồi nhặng vây lấy trực tiếp đổ lên người tên cầm túi.
Tên đó bất ngờ, vội vã né khỏi thùng rác, sắc mặt trở nên hung ác hơn: “Cô muốn chết à!”