Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 552: Thức tỉnh năng lực gia chủ



“Có khi, hai người đều thông qua, có khi chỉ có một người, có khi chẳng có ai được thông qua cả.”

“Vậy nếu năm đó không có đứa bé nào thích hợp để qua đó, vậy suất đó có thể cộng dồn sang năm sau không?” Cố Niệm hỏi.

“Đương nhiên không được.” Sở Chiêu Dương lắc đầu nói.

“Thế nên, để nâng cao tỷ lệ thông qua, tất cả những đứa trẻ độ tuổi thích hợp, trước đó hai năm, chính là lúc ba tuổi, phải bắt đầu tiến hành huấn luyện cơ bản, nhưng tuyệt đối không tập những bài tập quá nặng, tránh ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể. Sau đó trong gia tộc lại chọn ra đứa bé thích hợp, khảo nghiệm phẩm đức của bé, rồi từ đó sàng lọc lại, để đảm bảo hai suất đều có thể được Lam Sơn Đại Viện thông qua. Sau khi thông qua, mỗi tuần hai ngày ở Lam Sơn Đại Viện huấn luyện, thời gian còn lại về nhà tự mình luyện tập củng cố. Dù gì gia tộc cũng không thể thật sự trực tiếp đưa con cháu mình vào Lam Sơn Đại Viện huấn luyện. Ngoài học võ, còn phải tiếp nhận các loại giáo dục khác.”

“Lam Sơn Đại Viện mỗi tháng lại tiến hành thi tháng, kiểm tra xem mấy cậu nhóc có chuyên tâm tập luyện không, đạt yêu cầu không, chỉ cần có một lần không đạt, sẽ bị gửi về nhà. Những đứa trẻ bị gửi về, tự nhiên trong gia tộc cũng không ngẩng đầu lên được nữa. Dù gì số suất cũng ít như vậy, xem như bị lãng phí mất. Thế nên, rất ít người thật sự bị gửi trả về. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có một hai người, cũng khó trách. Trong quá trình tiến hành huấn luyện, nếu vi phạm điều luật thì cũng sẽ bị trả về. Chuyện đó tương đối phức tạp, bây giờ chúng ta không cần nói rõ. Đợi Bánh Gạo Nhỏ thật sự thông qua khảo hạch, nó tự nhiên cũng sẽ biết thôi.”

“Bánh Gạo Nhỏ cũng sẽ bị đưa đến Lam Sơn Đại Viện à.” Cố Niệm có chút lưu luyến. Tuy không phải sống ở đó thời gian dài, chỉ là mỗi tuần đến đó hai ngày, nhưng trở về cũng phải liều mạng luyện tập. Dù sao cạnh tranh cũng quá khốc liệt, chỉ nghe Sở Chiêu Dương nói thôi, cô cũng đã cảm thấy áp lực rất lớn. Cô vốn muốn mang đến cho Bánh Gạo Nhỏ một tuổi thơ vui vẻ.

“Sinh ở Sở gia, trên vai định sẵn phải có trách nhiệm, anh không muốn con trai mình giống như ba anh mãi không vực dậy được.” Sở Chiêu Dương nói thế là vì bản thân đã trải nghiệm sâu sắc, nên sớm đã chuẩn bị cả. Năm xưa lúc lão gia phát hiện Sở Gia Hồng mãi không bồi dưỡng được, chỉ đành bắt đầu bồi dưỡng Sở Chiêu Dương. May mà vận khí tốt, Sở Chiêu Dương có thiên phú, bằng không cả con và cháu đều bất tài như nhau, lão gia buổi tối nằm mơ chắc cũng phải khóc đến tỉnh.

“Hơn nữa nó là con trưởng, tự nhiên áp lực cũng nặng hơn một chút. Nó còn phải chăm sóc em trai em gái của nó nữa.” Sở Chiêu Dương nói.

Cố Niệm: “...”

Mới gặp lại nhau chẳng bao lâu, anh đã muốn sinh thêm nữa rồi à?

“Em đừng quên, chuyện anh có năng lực gia chủ.” Sở Chiêu Dương đột nhiên nói.

Cố Niệm giật mình kinh ngạc: “Ý anh nói... Bánh Gạo Nhỏ cũng có?”

“Chỉ là khả năng tương đối cao. Không biết vì sao từ trước đến nay, năng lực gia chủ đa số đều xuất hiện trên người con cả của gia tộc. Lão gia là con trưởng của thế hệ đó, từ rất sớm ông nội đã thức tỉnh năng lực gia chủ. Còn cha anh, tuy là con một của lão gia, nhưng trên thực tế ông ấy lại không phải con trưởng. Thế nên năng lực gia chủ của thế hệ ba anh thức tỉnh trên người bác cả của anh.” Sở Chiêu Dương giải thích.

“Vậy vì sao... ” - Cố Niệm không hiểu, vì sao bây giờ lại bỏ qua bác cả của Sở Chiêu Dương, lại trực tiếp để Sở Chiêu Dương tiếp quản Sở Thiên chứ?

“Vì bác cả anh sớm đã qua đời. Trước khi anh trưởng thành, lão gia vốn có ý để ba anh thay thế. Dù sao bác anh đã qua đời, vậy năng lực gia chủ duy nhất trong tộc chỉ có ông anh và anh thôi. Nhưng tuổi tác lão gia đã lớn, có chút lực bất tòng tâm, nên định để ba anh tiếp quản, xem như tạm thay thế, đợi sau khi anh trưởng thành vào Sở Thiên.”

Sở Chiêu Dương xùy một tiếng: “Nhưng ai ngờ, ông ấy lại chẳng ra làm sao, làm gì cũng không bồi dưỡng nổi. Lúc đầu còn chột dạ xin lão gia thỉnh giáo. Sau đó có thể do dần cảm thấy bản thân có bản lĩnh, lại bắt đầu che giấu lão gia hạ một vài chuyện, khiến Sở Thiên thiệt hại không nhỏ.”

“Lão gia lập tức cách chức của ông ấy, đích thân ra trận, kiên trì đến khi anh lớn lên.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Anh là con trưởng của gia tộc nên năng lực gia chủ thức tỉnh trên người anh. Bánh Gạo Nhỏ cũng là con trưởng, thế nên, năng lực gia chủ rất có thể đã hoặc sẽ thức tỉnh trên người nó.”

“Đã? Chắc không đâu, nó chẳng có điểm nào khác thường cả.”

Nhiều nhất cũng chỉ thông minh hơn một chút, biết nói sớm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

“Còn năm tháng nữa, nó đã ba tuổi rồi. Có thể bắt đầu cho nó học vỡ lòng, chưa chắc đã hiểu rõ hết, nhưng vẫn có chút ý thức. Đến khi nó bắt đầu học rồi, từ từ sẽ có thể phát hiện rốt cuộc nó có thức tỉnh năng lực gia chủ không.”

“Mấy tuổi thì anh thức tỉnh?” Cố Niệm hỏi.

“Cụ thể thì anh cũng không nhớ rõ. Năm ba tuổi anh cũng bắu đầu học vỡ lòng, lúc đó nghe giảng đều chẳng hiểu gì cả, lúc đi học chỉ toàn ngủ, nhưng rất nhạy cảm với số học. Nhưng lúc đó vốn chẳng nghĩ đến năng lực gia chủ gì cả. Lúc 4 tuổi chính thức học số học, cũng chẳng học cao thâm gì mấy, chỉ là hình như tính nhanh hơn một chút, nhìn một cái sẽ không quên. Vì thức tỉnh sớm, những thứ anh học đều thâm sâu hơn người cùng tuổi rất nhiều. Lúc 6 tuổi, về mặt số học anh nổi trội hơn hẳn bạn cùng lứa, lúc đó đi kiểm tra thử, mới biết, hóa ra từ sớm anh đã thức tỉnh năng lực gia chủ rồi. Thế nên anh nghĩ, Bánh Gạo Nhỏ có lẽ cũng không quá trễ.”

“Đều sớm như vậy à?” Cố Niệm không kiềm nổi hiếu kỳ.

Trước đây Sở Chiêu Dương từng nhắc đến chuyện năng lực gia chủ, nhưng không nói chi tiết. Bây giờ vừa nghe, Cố Niệm liền nổi hứng thú.

“Cũng không nhất định, có người sớm người muộn, anh thì tương đối sớm, Thừa Chi là trễ nhất, Yên Bắc Thành sớm hơn Thừa Chi một chút, nhưng đều khoảng tầm 10 tuổi. Với biểu hiện của Bánh Gạo Nhỏ, anh cảm thấy nó chắc đã thức tỉnh rồi, hoặc đang thức tỉnh, còn về việc ở phương diện nào, thì còn phải xem lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.