Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 557: Dáng vẻ như sắp khóc của cậu nhóc



Bây giờ ông chỉ là một người nhàn rỗi, thật sự không còn mặt mũi gặp ai.

“Vừa rồi Ôn Tịnh Nhã đến, nói Chiêu Dương hình như đã có bạn gái rồi.” Hướng Dư Lan đưa bức ảnh sang cho Sở Gia Hồng xem. Nhưng Sở Gia Hồng không thèm để ý: “Ai biết được là bạn gái hay chỉ chơi vui thôi?”

“Tính cách nó thế nào, ông còn không biết sao? Ban đầu Cố Niệm là một cô gái bình thường như thế, nó xác định xong thì chẳng thèm thay đổi nữa. Cố Niệm rời khỏi, giống như mang theo cả cái mạng của nó đi mất vậy. Nó có thể tùy tiện chơi vui với cô gái nào khác sao?”

“Được được được, vậy thì là bạn gái, vậy thì đã sao chứ? Bây giờ chuyện của nó, tôi không quản nổi nữa.” Sở Gia Hồng bực bội nói.

Sở Chiêu Dương đối với người làm ba như ông, cả một chút tôn trọng tối thiểu cũng chẳng còn nữa rồi.

“Chỉ là tôi cảm thấy lạ, nó thích Cố Niệm như vậy, sao có thể dễ dàng tìm bạn gái mới chứ? Ba năm nay nó như một kẻ điên vậy, tìm Cố Niệm khắp nơi, sao bây giờ đột nhiên lại nghĩ thông, không tìm nữa chứ?” Hướng Dư Lan nhìn bức ảnh, càng sinh lòng nghi ngờ, “Không lẽ là Cố Niệm đã trở về sao?”

Sở Gia Hồng cũng không nhìn ra nguyên cớ gì, liền nói: “Có phải hay không, bà đi hỏi không phải sẽ biết ngay sao.”

Hướng Dư Lan không nhẫn nại, lập tức chuẩn bị đi đến Lan Viên.

***

Bữa tối, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đến tụ họp với Mục Lam Thục và mọi người, cùng ăn ở một quán lẩu vị Bắc Kinh. Cố Niệm còn đem theo đũa chuyên dụng đã chuẩn bị riêng cho Bánh Gạo Nhỏ. Cậu nhóc ngồi trên ghế dành cho trẻ em, trước mặt là một chiếc bát nhỏ, tuy cánh tay và đôi chân ngắn không đủ với tới nồi lẩu đặt ở giữa, nhưng đã có Sở Chiêu Dương không ngừng gắp thức ăn đã chín kỹ bỏ vào bát cho cậu nhóc. Cậu nhóc cũng ăn vô cùng vui vẻ. Nhưng chưa ăn được nhiều thì đã no rồi.

Thấy người lớn vẫn đang ăn, cậu ngồi một bên vẻ mặt vừa sốt ruột vừa cố gắng nhẫn nại.

Mục Lam Thục thấy dáng vẻ kỳ quái của cậu, không nhịn được hỏi: “Bánh Gạo Nhỏ, cháu sao vậy?”

Cậu nhóc lắc lắc đầu: “Không sao ạ.”

“Nhưng bà thấy cháu có vẻ rất khó chịu, nôn nóng đứng ngồi không yên. Muốn đi vệ sinh à? Trong phòng có mà.” Mục Lam Thục nhắc nhở cậu nói.

Kết quả, cái đầu nhỏ của cậu nhóc càng lắc mạnh hơn: “Không phải, không phải.”

Cố Niệm cũng quay đầu hỏi: “Vậy thì làm sao? Muốn nói gì, thì con cứ nói ra đi, đừng cố nhịn.”

Hai ngón trỏ của cậu nhóc chọc chọc vào nhau: “Mẹ, quà đâu ạ? Đã mua cho Bánh Gạo Nhỏ chưa ạ?”

Vì người lớn còn đang ăn nên cậu xấu hổ không dám hỏi.

Cố Niệm không nín được cười: “Chỉ vì chuyện này, mà con nhịn đến đỏ cả mắt rồi à?”

Cậu nhóc xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng nở nụ cười, để lộ chiếc răng nhỏ trắng muốt như hạt gạo, vô cùng đáng yêu.

“Mẹ đã mua cho con rồi.” Bấy giờ Cố Niệm liền đi lấy túi quà, “Con đợi một chút.”

Cô nhờ Sở Chiêu Dương bế cậu nhóc ra ngoài. Nhìn thấy bộ quần áo được lấy ra, hai mắt câu nhóc liền sáng lên:

“Mẹ, mẹ thật tốt!”

“Đây là ba tặng cho con đó.” Cố Niệm nói với cậu, “Ba con nói, trước đây chưa từng tặng quà cho con. Thế nên đây là món quà đầu tiên ba con tặng cho con.”

Cậu nhóc sững lại, cảm thấy bộ quần áo mỏng nhẹ trên tay trở nên nặng hơn. Gương mặt nhỏ cúi xuống, không nhìn rõ đang có biểu cảm gì.

“Bánh Gạo Nhỏ?” Cố Niệm ngồi xổm xuống, nhìn vào mặt cậu nhóc. Đôi mắt cậu nhóc đã đỏ lên, bên trong còn có một tầng nước, hơn nữa còn càng ngày càng dày.

“Bánh Gạo Nhỏ, con sao vậy?” Cố Niệm kinh ngạc, dáng vẻ như sắp khóc này của cậu làm cô giật mình.

Cậu nhóc đột nhiên chạy đến bên cạnh Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương sớm đã ngừng đũa, vẫn luôn chú ý phản ứng bên phía Cố Niệm và cậu nhóc, bây giờ thấy cậu nhóc chạy sang, anh liền mở miệng hỏi: “Sao con——”

Vẫn còn chưa kịp nói xong, cậu nhóc đã chạy đến bên, dáng người nhỏ nhỏ lùn lùn nên chỉ có thể ôm lấy chân anh: “Ba…”

Giọng nói mềm mại của cậu nhóc còn kèm theo tiếng nấc, trong lòng Sở Chiêu Dương liền thắt lại. Cậu nhóc này không phải là tiểu tử thối tranh sủng, tranh sự chú ý của Cố Niệm, mà nó còn là đứa con có cùng huyết thống với anh

Thấy khuôn mặt nhỏ của cậu vùi trên đầu gối của mình, yết hầu của Sở Chiêu Dương cũng có chút chua xót. Anh ôm cậu nhóc lên, để cậu ngồi lên chân mình.

Gương mặt nhỏ nhòe nước mắt cuối cùng cũng lộ ra trong vòng tay anh. Cậu nhóc khóc rất dữ dội, cả người run lên không ngừng.

“Con sao thế?” Đối mặt với bộ dạng đáng thương này, Sở Chiêu Dương liền tự giác dịu giọng hơn.

“Có thích quà này không?” Sở Chiêu Dương hỏi, “Là mẹ con chọn đó.”

Thế nên, là mẹ chọn, ba tặng.

Như vậy, thật sự rất hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.