Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 560: Ba, không được học theo ông ngoại!



Sở Chiêu Dương vô cùng oan ức. Họa là do Cố Lập Thành gây ra, cô tức giận với anh làm gì chứ?

Anh phải để cho mẹ vợ thấy, người con rể là anh đây vẫn đáng tin nhất.

Haha, Cố Lập Thành cũng có lúc gặp họa. Sao anh lại thích xem náo nhiệt thế chứ?

Anh không tin Cố Lập Thành còn có người phụ nữ khác, tuy bây giờ Cố Lập Thành đang ngăn cản không để Cố Niệm đến ở chung với anh, nhưng đối với nhân phẩm của Cố Lập Thành, Sở Chiêu Dương vẫn rất tin tưởng. Hơn nữa, với điều kiện của Cố Lập Thành bây giờ, muốn tìm mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nào mà chẳng được, sao phải đi tìm một bà thím sồn sồn như vậy chứ? Cố Lập Thành cũng đâu phải không có mắt nhìn đâu. Xuất phát từ lòng tin đối với Cố Lập Thành, Sở Chiêu Dương yên tâm xem náo nhiệt, còn đối với ánh mắt của cô gái đó anh chỉ tỏ ra không hiểu gì cả.

Cố Niệm tức giận cũng không phát tiết ra được, chỉ đành trừng anh một cái, hận không thể bảo anh về phòng trước, tránh bị cô gái đó chiếm tiện nghi.

Lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh mở khóa. Cố Lập Thành bước vào. Ông chưa kịp thay giày, nhìn thấy mấy người trong nhà liền ngây người ra.

“Chú Cố!” - Cô gái trẻ đó thấy Cố Lập Thành thì liền bày bộ dạng như vừa chịu ủy khuất tày trời, cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa vậy, liền chạy đến trước mặt Cố Lập Thành.

Cố Lập Thành không hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi: “Thụy Tuyết, xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Thụy Tuyết vừa định nói thì Bánh Gạo Nhỏ lập tức “Oa!” một tiếng, khóc nức nở.

Dáng vẻ bé nhỏ đó, thật khiến người ta đau lòng vô cùng.

Bấy giờ Cố Lập Thành làm gì còn tâm trí để ý đến người ngoài như Dương Thụy Tuyết nữa chứ, giày cũng chẳng buồn cởi, liền muốn bước đến bế cậu nhóc.

Ai ngờ cậu nhóc trước giờ luôn rất thích thân cận với ông, bây giờ lại tránh đi không cho ông bế.

“Bánh Gạo Nhỏ, cháu sao vậy?” Cố Lập Thành liền hỏi.

“Ông ngoại xấu!” Cậu nhóc vừa khóc huhu vừa nói.

“Ông ngoại đã làm chuyện xấu gì, khiến Bánh Gạo Nhỏ tức giận như vậy?”. Cố Lập Thành dịu giọng: “Bánh Gạo Nhỏ, cháu nói cho ông ngoại biết đi, ông ngoại sẽ sửa.”

Biểu cảm trên mặt của Dương Thụy Tuyết và người phụ nữ lớn tuổi đó lập tức sững lại.

“Ông có bọn họ rồi!” - Cánh tay mập mạp của cậu nhóc chỉ về phía hai người phụ nữ trong nhà.

Trong lòng Cố Niệm âm thầm khen cậu nhóc một tiếng: “Làm tốt lắm!”

Vốn dĩ Dương Thụy Tuyết còn muốn cáo trạng, ai ngờ cậu nhóc đã lên tiếng trước, trực tiếp khiến mấy lời của cô đều nghẹn lại trong miệng, không nói ra được.

Vẻ mặt Cố Lập Thành ngây ngốc: “Chuyện này có liên quan gì đến bọn họ?”

Sở Chiêu Dương bước đến, bế con trai lên. Cậu nhóc ôm chặt lấy cổ Sở Chiêu Dương, còn không quên dặn dò: “Ba, không được học theo ông ngoại!”

Khóe miệng Sở Chiêu Dương không kìm được mà giương lên, trước vẻ mặt của Cố Lập Thành, gật đầu nói: “Được, con yên tâm.”

“Tiểu Trình, Thụy Tuyết, hai người sao lại ở đây?” Cố Lập Thành hỏi.

“Bọn họ nghe nói ông được lên làm cục trưởng, đặc biệt đến làm một bàn tiệc ngon, tạo bất ngờ cho ông, cùng ông chúc mừng.” Mục Lam Thục mỉa mai: “Chúng tôi vừa vào cửa, họ còn hỏi chúng tôi là ai nữa đó.”

Mục Lam Thục lạnh lùng nhìn Cố Lập Thành, “Cố Lập Thành, tôi muốn ông cho tôi một sự giải thích. Nếu trong 20 năm qua, ông đã có người khác, thì cứ nói thẳng với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa, không nói hai lời dẫn theo con tôi rời khỏi.”

Cố Lập Thành vội vã bước đến nắm lấy tay Mục Lam Thục.

Trình Quế Tú nhìn hai người, thần sắc liền thay đổi.

“Bà nói gì vậy chứ, sao tôi có thể có người khác được? Trong hai mươi năm nay, động lực lớn nhất của tôi chính là hai mẹ con bà.” Cố Lập Thành giải thích. “Hai người họ là vợ con của một đồng đội của tôi. Ông ấy và tôi cùng chấp hành nhiệm vụ, nhưng ông ấy đã hi sinh rồi. Lúc đó Thụy Tuyết vẫn còn nhỏ, ông ấy có để lại chút tiền tiết kiệm nên tôi dùng tên nặc danh để gửi cho họ. Ba năm trước sau khi tôi tỉnh lại thì đã đi tìm hai người họ. Đồng đội của tôi hi sinh ở bên ngoài, không được chứng minh nên rất nhiều đãi ngộ không được hưởng. Thế nên tôi nói với mẹ con họ, nếu có khó khăn gì thì có thể tìm tôi nhờ giúp đỡ. Ngoài ra, chẳng còn quan hệ gì khác cả.”

Từ trước tới nay, Cố Lập Thành luôn giữ khoảng cách với mẹ con họ. Ngoài việc Dương Thụy Tuyết thỉnh thoảng có chuyện cần giúp đỡ thì ông sẽ giúp giải quyết một chút. Mỗi lần giúp đỡ xong, Trình Quế Tú liền muốn cảm ơn ông.

Sau một lần cùng hai người họ ăn một bữa cơm, Cố Lập Thành liền trước sau duy trì khoảng cách

“Lập Thành, bọn họ là... ” Trình Quế Tú cười thận trọng.

Đến nước này còn không nhìn ra, vậy đó chính là giả ngu. Ở đây có ai không nhìn ra chứ?

Cố Lập Thành mỉm cười: “Lam Thục, đến làm quen một chút đi. Tiểu Trình, vị này là vợ tôi, Mục Lam Thục. Đây là con gái tôi, Cố Niệm. Cậu nhóc này, là cháu ngoại của tôi, tên Sở Cẩn Du. Vị này——”

Tuy có hơi miễn cưỡng, nhưng ông vẫn nói: “Vị này chính là vị hôn phu của Cố Niệm.”

Sau đó, thì không còn sau đó nữa.

Trình Quế Tú muốn mở miệng cười, nhưng lại không cười nổi, khóe miệng cố gắng kéo lên, nhưng lại không ngừng giật giật, còn khó coi hơn cả khóc.

“Hóa ra... hóa ra là chị dâu.” Trình Quế Tú miễn cưỡng nói.

“Chú Cố, thật xin lỗi, để dì hiểu lầm rồi. Mẹ con cháu thật sự không biết. Mẹ cháu tưởng rằng chú chỉ có một mình, sợ chú trong ngày vui này sẽ phải một mình cô đơn, thế nên mới muốn đến đây.” Dương Thụy Tuyết nói dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.