Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 571: Sở chiêu dương, anh không được qua đây



“Đẹp quá!”

Buổi sáng khi nhận được điện thoại, biết được buổi tối cậu nhóc sẽ tới, lão phu nhân đã vô cùng hưng phấn. Ngay từ sáng sớm đã tự mình sửa sang lại căn phòng, khiến dì Cao nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía. Lão phu nhân đã lớn tuổi rồi, e rằng sẽ rất mệt mỏi. Sau đó, lão phu nhân lại kéo dì Cao ra trung tâm thương mại để mua rất nhiều đồ chơi và thảm trải sàn cho trẻ con. Ga giường và chăn cũng cố ý chọn hình nhân vật hoạt hình. Trên giá, trên giường đều chất đầy những bộ đồ chơi mô hình cho trẻ nhỏ.

Cậu nhóc “Oa” một tiếng, tì vào chân giường nhảy lên: “Bà cố ơi, sao bà biết con thích những thứ này ạ.”

“Đương nhiên là do ba con nói rồi.” Lão phu nhân cười nói.

Mắt của cậu nhóc sáng lấp lánh, tràn đầy kinh ngạc: “Con... Con cũng chưa từng nói cho ba con mà!”

Lúc này cậu nhóc đã không chờ được nữa, trèo xuống giường rồi hấp tấp chạy ra ngoài. Vì chạy nhanh quá nên trượt chân, ngã “bịch” một cái trên sàn nhà.

Lão thái thái “Ôi” một tiếng, vô cùng đau lòng: “Bánh Gạo Nhỏ, chạy chậm một chút.”

“Dạ, được ạ!” Cậu nhóc ngoài miệng thì nói như vậy nhưng tốc độ dưới chân lại không giảm một chút nào.

Lão thái thái nhìn chắt trai tràn đầy sức sống, trong lòng cực kỳ vui mừng, lại lặng lẽ dặn dò dì Cao: “Lúc nào sắm cái thảm trải sàn về phủ lên hết cả sàn nhà đi, nếu không Bánh Gạo nhỏ sẽ bị ngã dập đầu mất.”

“Ôi, vâng ạ.” Dì Cao vội vàng gật đầu.

Cậu nhóc đi rồi, Sở Chiêu Dương lại kéo Cố Niệm vào trong lòng: “Nếu như em không tới chỗ anh thì anh qua bên đó cũng giống vậy thôi.”

Cố Niệm liền nhớ tới chuyện lần trước ở Cổ Trấn, buổi tối Sở Chiêu Dương lén lút lẻn vào phòng cô. Cô không muốn chuyện đó lại xảy ra một lần nữa. Bây giờ chỉ nghĩ lại thôi mà mặt đã đỏ lên xấu hổ rồi, tại sao mình lại to gan như thế, để cho anh làm ra chuyện như vậy cơ chứ. Sở Chiêu Dương nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, suy nghĩ nóng bỏng thiêu đốt càng ngày càng nồng đậm, không kiềm chế được mà cúi đầu. Cố Niệm hồi hộp hơi tránh về phía sau, gáy liền bị tay Sở Chiêu Dương giữ lại, đầu cô lại bị ép trở về. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của cô, tiến đến càng ngày càng gần. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân “bịch bịch bịch”, rồi tiếng kêu giòn giã của cậu nhóc: “Ba ơi!”

Cố Niệm vội vàng đẩy đẩy Sở Chiêu Dương ra, anh buồn bực nghiến răng nghiến lợi.

Con gấu con này, vào lúc này còn làm loạn cái gì vậy!

Cố Niệm thấy dáng vẻ buồn bực này của Sở Chiêu Dương, liền không nhịn được nở nụ cười: “Anh mau buông ra đi.”

Sở Chiêu Dương không cam lòng, trước khi buông cô ra, thấp giọng nói: “Buổi tối anh tới tìm em.”

“Không được phép đến!” Cố Niệm trừng mắt.

Sở Chiêu Dương còn muốn nói cái gì đó, thì cậu nhóc đã chạy đến đây.

“Ba ơi, làm sao mà ba biết con thích Captain America vậy ạ?” Cậu nhóc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn lên, ngạc nhiên hỏi.

“Ba là ba con, tất nhiên ba biết con thích cái gì.” Sở Chiêu Dương bĩu môi, trong lòng vẫn còn ghét bỏ thằng nhóc này đến không đúng lúc.

“Ba ơi, tuy rằng tuổi con còn nhỏ, nhưng cũng không dễ lừa đâu nha.” Vẻ mặt của cậu nhóc mang biểu tính “Ba coi con là đứa ngốc sao”.

Sở Chiêu Dương: “...”

Con gấu con này, không thể đẩy nó đi chỗ khác một chút được sao?

Chẳng đáng yêu gì hết!

Cố Niệm nhân cơ hội này liền bế cậu nhóc lên, tránh cho Sở Chiêu Dương lại có cơ hội đến táy máy tay chân.

“Bởi vì ba con rất lợi hại, mặc dù ba con không hỏi nhưng lại rất để ý đến con, cho nên cũng để ý tất cả mọi thứ ở bên cạnh con. Ba rất chú ý quan sát cách ăn mặc của con, cũng ghi nhớ những điều mà con đã nói, tất nhiên là sẽ biết con thích những thứ gì rồi.”

Ánh mắt của cậu nhóc sáng lên: “Có thật không ạ? Thì ra... Thì ra ba thích con đến thế ạ!”

Vừa nói vừa ngượng ngùng nhìn lén Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương: “...”

“Được rồi, mẹ dẫn con quay về đi ngủ nha.” Cố Niệm liền lập tức ôm cậu nhóc rời đi, không liếc mắt nhìn Sở Chiêu Dương nữa.

Sở Chiêu Dương buồn bực.

Cố Niệm dẫn cậu nhóc trở về phòng, tắm cho cậu thơm tho sạch sẽ rồi nhét vào trong chăn.

Không ngờ lão thái thái còn chu đáo mua cho cậu nhóc quyển truyện để kể trước khi đi ngủ. Cố Niệm liền cầm quyển truyện lên đọc cho cậu nhóc, từ từ dỗ cậu nhóc ngủ. Lúc cô chuẩn bị đi ngủ, thuận tiện liếc nhìn điện thoại di động, phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, trong lòng cũng đã đoán được đó là tin nhắn của Sở Chiêu Dương

Mở ra xem, quả nhiên là anh.

Sở Chiêu Dương: “Sang đây!”

Cố Niệm liếc nhìn Bánh Gạo Nhỏ đã ngủ say, lúc này mới cẩn thận trở mình, sợ ánh sáng của màn hình điện thoại di động sẽ làm cho cậu nhóc khó chịu khi ngủ, liền hạ độ sáng xuống mức tối nhất, giấu ở trong chăn, lén lút xem.

Cô lập tức nhắn lại: “Không đi.”

Lén lén lút lút đi qua đó giống như yêu đương vụng trộm ấy. Bị người nhà phát hiện thì làm sao bây giờ!

Rất nhanh, liền nhận được tin nhắn trả lời của Sở Chiêu Dương: “Vậy anh qua đấy nhé.”

Cố Niệm lập tức gửi tin nhắn trả lời: “Không được, anh đừng tới đây.”

Nhưng Sở Chiêu Dương đã không hồi âm lại nữa.

Cố Niệm: “...”

Cô lại vội vàng gửi đi qua:

“Em nói thật đó! Anh đừng tới đây!”

“Sở Chiêu Dương, anh không được phép qua đây!”

Vài giây sau khi tin nhắn thứ hai được gửi đi, Cố Niệm nghe thấy âm thanh chốt cửa chuyển động. Cô lập tức ngồi dậy, lại sợ động tác quá lớn sẽ đánh thức cậu nhóc. Phát hiện cậu nhóc vẫn ngủ say, cô mới nhìn về phía cửa. Sở Chiêu Dương đã đi vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Cố Niệm: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.