“ Con ra ngoài hỏi xem, đàn ông đi tiểu, có người nào không biết xấu hổ để cho phụ nữ nhìn không?”
“Con không phải là đàn ông, con là con trai mà.” Cậu nhóc nghiêm trang giảng đạo lý, “Con vẫn còn nhỏ đó.”
“Có nhỏ nữa cũng là kê kê.” Sở Chiêu Dương liếc nhìn quả ớt nhỏ của cậu nhóc.
“Ô ——” Cậu nhóc lưỡng lự. Bị người khác nhìn mình đi tiểu, quả thực rất ngượng ngùng.
Cố Niệm hiểu ra, vội quay lưng lại. Bánh Gạo Nhỏ đi tiểu xong, vừa được kéo quần lên liền chạy tới trước mặt Cố Niệm, ôm chặt lấy chân mẹ giống như một con gấu Koala.
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại bỏ Bánh Gạo Nhỏ ở lại rồi đi sang đây vậy?” Cậu nhóc vô cùng ủy khuất, “Bánh Gạo Nhỏ tỉnh lại không thấy mẹ đâu, nên sợ hãi lắm đó.”
“Mẹ không có bỏ lại con đâu mà, con không sang thì mẹ cũng dự định về phòng với con.” Cố Niệm vội vàng nói, “Xin lỗi nhé, lúc nãy mẹ không có ở đó, con có thể tha thứ mẹ không?”
Nước mắt vẫn dính lên trên lông mi, cậu nhóc cất giọng tội nghiệp: “Con không biết nữa. Mẹ nói mà không giữ lời, con còn có thể tin mẹ được sao?”
Cô đã phụ lòng tín nhiệm của con. Nghĩ đến việc cậu nhóc lẻ loi ở lại trong phòng, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sở Chiêu Dương quả thật không chịu nổi cái thằng nhóc thối này giả dạng đáng thương để giành được sự đồng tình. Lông mi nó ướt, nhưng có chảy ra một giọt nước mắt nào đâu! Đây là nước mắt cá sấu thì có!
“Là mẹ sai rồi, mẹ nói không giữ lời, sau này mẹ sẽ không bao giờ như thế nữa.” Cố Niệm ngồi xổm xuống ôm lấy câu nhóc vào lòng.
Cậu nhóc chớp chớp lông mi ướt át, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng chăm chú nhìn cô. Trong lòng cô càng thêm áy náy, mình lại để một đứa nhỏ đáng yêu như thế ở lại trong phòng.
Sở Chiêu Dương: “...”
Chẳng phải chỉ là cậy tuổi nhỏ nên làm trò có hiệu quả thôi sao?
Có gì hay chứ!
Thằng nhóc này bây giờ làm trò được còn không phải là bởi vì gương mặt đẹp kia sao? Cũng đều là bởi vì gen của anh tốt, thằng nhóc này là lượm sẵn tiện nghi!
Cậu nhóc hít hít mũi: “Vậy bây giờ chúng ta về phòng được chưa ạ?”
“Ừ, mẹ về phòng với con nha.” Cố Niệm lập tức nói.
“Mẹ ngủ với Bánh Gạo Nhỏ, có rời đi nữa không?”
“Đương nhiên là không rồi, mẹ sẽ luôn ở bên con.”
“Mẹ không gạt con chứ?”
Mặc dù từ đầu đến cuối cậu nhóc cũng không có liếc mắt nhìn Sở Chiêu Dương một chút nào nhưng Sở Chiêu Dương vẫn cảm thấy thằng nhóc thối này đang thị uy với anh.
Nửa đêm nửa hôm thế này, bực không cơ chứ!
Sở Chiêu Dương day day khóe mắt, nhìn thằng nhóc kia dính ở trong lòng Cố Niệm liền cảm thấy chướng mắt.
Đứa nhỏ này đã mấy tuổi rồi!
Anh nắm lấy phía sau cổ áo ngủ của cậu nhóc, xách cậu nhóc đi ra ngoài.
“Không cần trở về, ngủ ở đây đi.” Anh nói.
Một nhà ba người cùng nhau ngủ, cũng tốt đấy chứ!
Cố Niệm kinh ngạc nhìn anh, có chút vui mừng, không ngờ anh đồng ý ngủ cùng con trai.
Nhưng cậu nhóc lại mang vẻ mặt ghét bỏ: “Nhưng con chỉ thích phòng của mình thôi.”
“Vậy tự mình về đi.” Sở Chiêu Dương nói không chút khách khí.
Thằng nhóc này cho là anh cam tâm tình nguyện muốn để một cái bóng đèn ở đây à?
Cậu nhóc lập tức nhếch miệng lên thật cao: “Con muốn ngủ cùng với mẹ cơ.”
“Vậy thì ở lại đây. Tự con chọn đi, dù sao thì ba với mẹ cũng sẽ ngủ ở đây.”
Cậu nhóc bĩu môi một cái, thật mất hứng!
“Con trai không được bĩu môi.” Sở Chiêu Dương cũng không để cho cậu nhóc lựa chọn, trực tiếp xách bé lên trên giường, “Không phải là không ngủ với con, chỉ là đổi một chỗ ngủ khác mà thôi.”
Cậu nhóc ngồi ở trên giường của Sở Chiêu Dương, có chút mơ hồ.
Giường lớn thật đó!
Đây là... Đây là giường của ba!
“Hơn nữa, ở nhà con cũng ngủ với mẹ sao?”
Nghe được câu hỏi của Sở Chiêu Dương, cậu nhóc liền ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của anh.
Cậu nhóc lập tức ưỡn ngực lên: “Con là nam tử hán, ở nhà đã sớm không ngủ với mẹ nữa rồi.”
Sở Chiêu Dương “Ờ” một tiếng: “Vậy thì đừng tối nào cũng quấn quít lấy mẹ con.”
Cậu nhóc: “...”
Người lớn quá thâm sâu, bé không có cách nào đáp lại được.
“Mẹ ơi!” Cậu nhóc lập tức liền nhào vào trong lòng Cố Niệm.
Cố Niệm vỗ nhẹ sau lưng của cậu nhóc an ủi, trừng mắt nhìn Sở Chiêu Dương. Không có chuyện gì để làm hay sao mà lại đi bắt nạt con trai của mình vậy.
Sở Chiêu Dương: “...”
“Đi ngủ.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
Cậu nhóc suy nghĩ một chút, liền càu nhàu muốn nằm ở chính giữa. Cơ thể nhỏ bé còn mở rộng thành hình một chữ “Đại”.
“Con ngủ ở giữa.” Cậu nhóc cười: “Con đều có thể dựa vào ba mẹ.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Ha ha!
Trẻ con cũng thông minh nha!
Cố Niệm nhìn hai cha con đang trao đổi ánh mắt với nhau, thực sự là không còn gì để nói nữa. Cô liền nằm xuống một bên, cậu nhóc lập tức chui vào lòng cô. Mặt Sở Chiêu Dương đen lại, khóe miệng giật mấy cái. Nhìn thằng nhóc này tại sao cứ không vừa mắt như vậy chứ