Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 580: Cố niệm sửng sốt một lúc, mình biết người đàn ông này sao?



Lão thái thái: “...”

Được, vậy bà cũng đi tìm nhóm bạn già của bà.

***

Đã đến ngày hai nhà hẹn nhau gặp mặt.

Gia đình Cố Lập Thành vừa tới Thịnh Duyệt, tổng giám đốc đã đích thân ra đón.

“Cố cục trưởng.”

Cố Lập Thành bắt tay tổng giám đốc: “Quá khách khí rồi.”

“Đâu có, đâu có.” Tổng giám đốc cười, “Mời các vị vào bên trong. Sở thiếu gọi điện thoại đến đặt phòng. Biết cả gia đình của ngài sẽ đến, tất nhiên là tôi phải ra nghênh tiếp rồi.” Tổng giám đốc nhìn về phía Cố Niệm, “Cố tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Cố Niệm đáp lại, còn nhắc nhở Bánh Gạo Nhỏ chào hỏi.

Họ theo tổng giám đốc đi tới căn phòng cao cấp nhất trong Thịnh Duyệt. Từ trong phòng, nhìn ra cửa sổ có thể thấy hồ nước nhân tạo trong sân trước của khách sạn. Ngoài bàn ăn, trong phòng còn có góc giải trí và phòng ngủ. Bốn góc tường của căn phòng dựng các cột thủy tinh, bên trong nuôi cá cảnh giống như ở trong công viên nước.

Bánh Gạo Nhỏ thấy vậy thì cảm thấy cực kỳ mới lạ. Cậu nhóc đứng trước cái cột thủy tinh chăm chú nhìn.

Cố Niệm liếc nhìn thời gian: “Ba mẹ, hai người ở đây nghỉ ngơi, con đi đón ông bà.”

Cố Lập Thành gật đầu, Cố Niệm liền đi ra ngoài. Cô vừa ra đến sảnh, tổng giám đốc liền vội vàng đi tới: “Cố tiểu thư, có gì cần phân phó sao?”

Cố Niệm không nghĩ tới tổng giám đốc vẫn còn ở đây. Anh ta đang dự định làm công việc của quản lí sao?

“Tôi muốn ra ngoài đón ông bà.” Cố Niệm giải thích.

“Ồ, vậy nếu cần gì cô cứ tìm tôi.” Tổng giám đốc lập tức nói, “Tôi không quấy rầy cô nữa.”

Cố Niệm đứng ở cửa Thịnh Duyệt, liếc nhìn thời gian, còn gần mười phút nữa. Sở Chiêu Dương vẫn luôn đúng giờ, có lẽ anh sẽ không tới muộn. Đột nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói: “Cố Niệm?”

Giọng nói không hề quen thuộc, cô quay đầu về phía tiếng nói, thấy một người đàn ông khá gầy và thấp, đi cùng một người phụ nữ.

Cố Niệm hơi ngạc nhiên, mình biết người đàn ông này sao?

Cô nghĩ không mãi ra mình đã gặp người này ở đâu!

Đối phương rõ ràng cũng đã nhìn ra cô không nhớ rõ mình, sắc mặt có chút khó coi.

“Là Cố tiểu thư nhỉ? Đã lâu không gặp, suýt nữa thì không nhận ra cô rồi.” Đối phương nói, tuy là đang cười nhưng trong nụ cười lại mang theo trào phúng.

“Tiên sinh, anh… “

“Bây giờ cô vẫn còn làm cảnh sát à?” Đối phương đột nhiên.

Một tiếng “cảnh sát” tràn ngập khinh bỉ này, rốt cục làm cho Cố Niệm nghĩ ra.

Đây không phải là đối tượng hẹn hò mà trước đây đồng nghiệp của Mục Lam Thục giới thiệu cho cô sao?

Quả thật cô đã sớm không nhớ rõ tướng mạo của người đàn ông này rồi. Nhưng chuyện xảy ra giữa hai người cô lại nhớ rất rõ. Người đàn ông này coi thường người mẹ đã một mình nuôi nấng cô lớn lên, coi thường người ba đã hy sinh vì nước của cô, coi thường công việc cảnh sát của cô. Lúc cô đánh người người đàn ông này, anh ta còn hùng hùng hổ hổ chửi mắng cô.

Cố Niệm lãnh đạm nói: “Tôi không còn làm cảnh sát nữa, anh…”

Không đợi cô nói xong, đối phương lại lần nữa vô lý cắt đứt lời của cô: “Phải đó, cô là một người phụ nữ, làm công việc cảnh sát gì chứ. Đã nguy hiểm rồi, tiền kiếm được còn ít, không ổn định một chút nào, cũng không phải là một công việc tốt để có thể lập gia đình.”

Cố Niệm cố nén tức giận: “Hai người tới đây ăn cơm sao? Vậy tôi cũng không làm phiền hai người nữa.”

Cô đã nói như vậy rồi mà đối phương vẫn chưa có ý rời đi, lại còn cười đắc ý gật đầu: “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi và bà xã tôi, nên đến đây để chúc mừng một chút.”

Nói xong, lại liếc về phía ngón tay của Cố Niệm: “Cô vẫn chưa kết hôn à?”

Lúc quay về đây, gặp lại Sở Chiêu Dương, Cố Niệm đã đổi nhẫn ở trên ngón áp út đeo về ngón giữa.

“Vẫn chưa.” Cố Niệm lãnh đạm nói, ngay cả nụ cười có lệ cũng lười cho hắn ta.

“Năm nay cô cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám rồi nhỉ? Tại sao còn chưa kết hôn? Tiêu chuẩn cao quá hả?” Đối phương không khỏi nghĩ tới người đàn ông xuất hiện hôm xem mặt với Cố Niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.