Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 581: Tôi không biết tốt xấu đấy!



Người đàn ông đó dáng vẻ rất có thế lực, việc khiến hắn cả đời này khó quên nhất chính là người đàn ông đó lại lấy một bao tiền đánh hắn.

“Người đàn ông lúc trước…” Đối phương ngập ngừng: “Cũng phải, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa kết hôn, chắc là chia tay rồi. Tôi thấy cô đừng cố bám vào những người giàu có nữa. Phụ nữ nên an phận một chút, nên biết rõ vị trí của mình có thể tìm được người đàn ông thế nào, đừng nghĩ đến những chuyện không thực tế. Đúng rồi, đây là vợ tôi, đang làm việc trong cơ quan chính phủ, là nhân viên công vụ.”

Cố Niệm nghĩ lại những lời người đàn ông này từng nói: Tuy cô là cảnh sát khu vực nhưng ra ngoài vẫn nên nói mình là nhân viên công vụ, như vậy mới có thể diện. Vì thế hiện giờ Cố Niệm cảm thấy những gì đối phương nói có thể có phần giả dối. Ai biết được công việc thật sự là gì chứ? Hắn ta chỉ nói nhân viên công vụ, chứ cũng không nói cụ thể thêm.

Cố Niệm cười lạnh.

Đến vợ của hắn ta cũng nhìn ra nên định kéo hắn đi, nhưng người đàn ông đó lại không quan tâm, đứng như chết không cử động, giống như không nhìn ra sự bực bội chán ghét trong mắt Cố Niệm.

“Số điện thoại của cô là bao nhiêu? Chúng ta trao đổi đi, để vợ tôi xem có đồng nghiệp nào hợp thì giới thiệu cho cô.” Hắn ta nói rồi nhìn sang vợ mình, “Anh nhớ lão Ngô trong đơn vị của em đã ly hôn nửa năm rồi phải không? Hơn bốn mươi tuổi, tuổi cũng hợp, hay là giới thiệu cho cô ấy đi?”

Lúc này vợ của hắn cũng cảm thấy mất mặt.

Cố Niệm thật sự kinh ngạc, ly hôn rồi, hơn bốn mươi tuổi còn muốn giới thiệu cho cô?

Đầu óc có vấn đề à!

Người đàn ông đó cuối cùng cũng nhìn ra được sự không vui của Cố Niệm, lại tận tình khuyên nhủ nói: “Cô đừng không vui, cô không nhìn lại năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi. Từng là tình nhân của người giàu có, nếu nói chuyện này ra, người an phận thật thà sẽ không chấp nhận cô. Dù sao tuổi tác của cô cũng đến đây rồi——”

“Anh mau đi đi.” Cố Niệm không chịu được nói.

Cái gì mà tình nhân của người giàu có!

“Cô xem cô kìa. Tôi cũng chỉ vì chúng ta có quen biết, vì nể đồng nghiệp của mẹ cô nên mới giúp cô, sao cô lại không biết tốt xấu như vậy?” Người đó nhìn ánh mắt Cố Niệm, cảm thấy cô là người không biết lí lẽ.

“Tôi không biết tốt xấu đấy, không cần phiền anh giới thiệu cho tôi.” Cố Niệm lạnh lùng nói, “Không hiểu nổi anh kiếm đâu ra cảm giác ưu việt này, ở đây giơ tay múa chân với tôi, can thiệp vào việc của tôi. Chúng ta chỉ gặp nhau có một lần, đến tên của anh tôi còn không nhớ, thật sự không cần anh phiền lòng vì tôi đâu.”

Cố Niệm nhìn đồng hồ, dự đoán Sở Chiêu Dương có lẽ sắp tới rồi. Cô không muốn để ông bà nhìn thấy cô bị người đàn ông đầu óc không rõ ràng bám lấy, liền nói: “Tôi có hẹn, hai người có việc thì cứ đi trước, đừng để lỡ thời gian.”

Tổng giám đốc luôn ở bên trong xem tình hình bên ngoài, vốn nhìn thấy Cố Niệm và hai người đó nói chuyện, còn nghĩ bọn họ là bạn bè của nhau. Nhưng nhìn biểu cảm của Cố Niệm thì có vẻ không phải nên lập tức đi ra.

“Cô Cố, cô có cần giúp gì không?” Tổng giám đốc hỏi.

“Chí Viễn, chúng ta vào trước đi.” Vợ hắn nhỏ tiếng nói.

Hà Chí Viễn nhìn thấy tổng giám đốc cả người mặc đồng phục vest không khác gì quản lí phòng nên chẳng thèm để ý đến ông ấy. Hắn bày ra giọng điệu chán ghét: “Không có gì, chúng tôi nói chuyện, ông làm phiền cái gì?”

Tổng giám đốc cảm thấy Cố Niệm nhất định không có quan hệ tốt đẹp gì với tên não tàn này.

Nhưng ông vẫn lễ phép mỉm cười: “Xin lỗi, cô Cố là khách quý của khách sạn chúng tôi nên tôi mới ra xác nhận một chút.”

Sau đó, ông nhìn sang Cố Niệm.

Chỉ cần Cố Niệm nói một câu, ông sẽ đuổi tên não tàn này ra khỏi đây.

Hà Chí Viễn lúc này mới chau mày. Cố Niệm là khách quý của Thịnh Duyệt? Cô chỉ là một cảnh sát khu vực nhỏ nhoi, từ lúc nào mà lại ngầu như vậy? Hay cô vẫn còn là tình nhân của người giàu có?

Hà Chí Viễn liền để lộ ra dáng vẻ khinh thường, chả trách vẫn chưa kết hôn.

Cố Niệm nhìn thấy liền biết Hà Chí Viễn lại có suy nghĩ gì đê hèn bỉ ổi trong đầu. Cô vừa định mở miệng thì ngoài cửa, một chiếc Bentley đang từ từ tiến lại.

Tổng giám đốc: “Có lẽ là ông bà Sở gia và Sở thiếu đến rồi.”

Tổng giám đốc vừa nói, nhân viên đón tiếp ngoài cửa đã bước đến trước, cung kính mở cửa xe.

Sở Chiêu Dương bước xuống, thấy Cố Niệm đang đứng ngoài cửa đợi họ, sắc mặt bất giác lộ ra nụ cười. Anh bước từng bước dài đến, dừng lại trước mặt Cố Niệm, giống như không nhìn thấy có vợ chồng Hà Chí Viễn ở đó.

“Đợi lâu chưa?” Sở Chiêu Dương rất tự nhiên kéo tay Cố Niệm.

“Em cũng vừa mới đến.” Cố Niệm nói, “Ba mẹ đang ở trong phòng cùng Bánh Gạo Nhỏ.”

“Sao em lại ra đây đợi, trời trở lạnh rồi.” Sở Chiêu Dương nắm lấy tay Cố Niệm, vẫn tốt, còn ấm.

Cố Niệm cười híp mắt nói: “Giờ là buổi trưa, không lạnh chút nào.”

Hà Chí Viễn ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên. Có đánh chết hắn, hắn cũng không quên được người đàn ông đã dùng một bao tiền xu đánh hắn.

Sao hai người này vẫn còn ở bên nhau?

Cho dù Cố Niệm có thể là tình nhân của người đàn ông này, nhưng thái độ này không giống lắm.

Sau đó, ông bà Sở gia từ trên xe bước xuống, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đều bước đến đón, không ai quan tâm Hà Chí Viễn. Hắn đứng ở đó giống như một thằng hề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.