Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 584: Người ngồi trong xe là ngôn luật



“Trước đó Cố Niệm vẫn có thể ở cùng hai người.” Lão gia uống một ngụm trà, “Hơn nữa chúng tôi cũng bảo đảm, Cố Niệm chính là cháu gái của chúng tôi, sống ở nhà chúng tôi không khác gì sống trong nhà mình. Dù gả cho Chiêu Dương rồi cũng có thể trở về nhà thăm hai người bất cứ lúc nào.”

“Nửa năm thì nhanh quá.” Cố Lập Thành nói, “Hôn lễ có không ít thứ cần chuẩn bị, thời gian nửa năm e là không đủ.”

Cố Lập Thành liếc nhìn Sở Chiêu Dương một cái: “Một năm đi.”

Đây cũng là thời gian dự trù trong lòng lão gia và lão thái thái. Họ liền gật đầu đồng ý nhanh chóng: “Được.”

Lão thái thái lấy một cuốn lịch từ túi xách ra, “Vậy chúng ta cùng định thời gian đi.”

Cuối cùng, hôn lễ được xác định vào tháng sáu năm tới.

“Có thể đăng kí kết hôn trước.” Sở Chiêu Dương bấy giờ mới lên tiếng.

“Đúng đúng.” Lão thái thái gật đầu, “Vậy giờ tranh thủ định ngày đăng ký kết hôn luôn đi.”

“Không cần vội vàng đăng ký kết hôn.” Cố Lập Thành đích thân đứng dậy, rót đầy trà cho lão gia và lão thái thái, “Đợi tới trước khi kết hôn rồi nói.”

Mọi chuyện đành quyết định như vậy.

Sau đó mọi người lại bàn bạc về tiệc đính hôn.

Cố Niệm chưa từng nghĩ đính hôn phải làm gì lớn. Hôn lễ làm long trọng một chút cũng được, dù sao cả đời cũng chỉ một lần, là mơ ước của mỗi người phụ nữ. Còn tiệc đính hôn thì chỉ cần hai nhà cùng ăn cơm là được rồi.

Ai ngờ, Cố Lập Thành cũng nhất định muốn làm cho nở mày nở mặt.

“Con gái của Cố Lập Thành sắp gả đi thì phải để mọi người biết, để tránh sau này những người đó lại nói lung tung sau lưng.” Những uất ức mà Cố Niệm từng gánh chịu vẫn khiến cho Cố Lập Thành không nuốt xuống được, “Ba phải cho bọn họ biết con không phải là không có người chống lưng.”

Đối với thành ý này của Cố Lập Thành, Cố Niệm đành phải đồng ý chấp nhận.

“Vậy tiệc đính hôn chúng ta nên làm sớm một chút, như vậy chúng tôi cũng yên tâm.” Lão thái thái lại nói.

Cố Lập Thành cuối cùng cũng không phản đối nữa. Nhưng ông bà lại gấp gáp muốn tiến hành ngay vào tuần sau.

Cố Lập Thành bất đắc dĩ nói: “Chúng ta phát thiệp cũng phải để mọi người chuẩn bị. Nên giãn thời gian ra một chút, một tuần thì vội quá.”

Lão gia không bận tâm: “Hiếm khi Sở gia chúng tôi phát thiệp mời. Có tiệc cho bọn họ dự, bọn họ vui còn không kịp. Bất luận là việc gì cũng gác lại để đến tham gia, không cần sợ họ không rảnh.”

Lão thái thái liếc ông một cái: “Chiêu Dương và Niệm Niệm không cần chuẩn bị lễ phục sao? Không cần trang trí khách sạn sao? Chúng ta nói một tiếng, khách sạn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tiệc đính hôn cũng phải làm cho hoàn mỹ, thời gian gấp quá sao được.”

“Con cũng muốn lễ phục.” Bánh Gạo Nhỏ đang chuyên tâm ngồi ăn bên cạnh, bỗng giơ thìa lên hào hứng nói.

“Đúng đúng đúng, phải đặt một bộ thật bảnh cho Bánh Gạo Nhỏ của chúng ta nữa.” Lão thái thái vui vẻ nói, “để bọn họ biết, Bánh Gạo Nhỏ của chúng ta soái ca thế nào.”

Cuối cùng, tiệc đính hôn định vào một tháng sau.

Lão thái thái và lão gia rất hài lòng. Không ngờ Cố Lập Thành lại đồng ý cho Sở Chiêu Dương và Cố Niệm kết hôn trong năm tới.

Mọi người dùng bữa xong thì cùng nhau bước ra ngoài.

Một người phụ nữ đội nón lưỡi trai, đang ngồi cúi đầu đối diện với cửa lớn của phòng ăn.

“Thưa cô, thời gian dùng cơm trưa của chúng ta đã kết thúc rồi.” Phục vụ bước đến nhắc nhở.

“Tôi biết rồi, tôi ngồi một chút rồi đi.” Ngôn Sơ Vi nói.

Sau khi đuổi phục vụ đi, Ngôn Sơ Vi thấy lão gia cùng mọi người đang cười nói đi ra. Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đi cùng nhau, anh đang bế Bánh Gạo Nhỏ. Dáng vẻ cả nhà hạnh phúc nhìn rất chướng mắt.

Ngôn Sơ Vi liên tục liếc nhìn họ, giơ tay lên xoa nhẹ vết sẹo trên má.

Vết sẹo này là do Sở Chiêu Dương ban tặng!

Cô đã điều tra rõ, chính Sở Chiêu Dương đã cho người lẫn vào đám đông hủy đi gương mặt cô! Cô sẽ không bỏ qua cho Sở Chiêu Dương, cả Cố Niệm nữa, cô sẽ không buông tha cho bất kì ai!

Chờ mọi người đi khỏi, Ngôn Sơ Vi mới đứng dậy rời đi, sau khi ra khỏi khách sạn thì leo lên một chiếc Sedan màu đen không bắt mắt, hiệu Audi bình thường, có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường. Ngôn Sơ Vi kéo nón xuống thật thấp, nhìn trái nhìn phải, mới mở cửa sau rồi ngồi vào trong.

Không ngờ, người ngồi trong xe lại là Ngôn Luật!

Bên cạnh chân Ngôn Luật để một cây gậy, có lẽ đôi chân của hắn không thể dùng lực được nữa. Lúc Ngôn Sơ Vi ngồi vào, hắn còn đang xoa bóp quanh đầu gối. Nhìn thấy Ngôn Sơ Vi, hắn lập tức dừng động tác.

“Thấy rồi à?” Ngôn Luật trầm giọng hỏi.

Dáng vẻ của hắn u ám hơn so với ba năm trước, cả người đều tỏa ra sự độc ác tàn nhẫn, giọng nói cũng lộ ra sự nham hiểm.

“Chị muốn hủy hại bọn chúng.” Ngôn Sơ Vi lại nhấc tay lên, ôm mặt mình. Tuy vết sẹo sau khi điều trị đã mờ đi rất nhiều, khi trang điểm, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy, nhưng mỗi ngày sờ vào đều có thể thấy vết sẹo nhấp nhô rõ ràng. Dung mạo vốn rất đẹp lại bị hủy như vậy, điều khiến cô ta chán ghét nhất chính là sau khi tẩy trang, vết sẹo đó lại hiện ra vô cùng dữ tợn.

Tay Ngôn Luật đặt trên đầu gối, ngón tay chỉ hơi dùng sức thì đã đau đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhưng càng đau, hắn càng dùng lực mạnh, muốn bản thân nhắc nhở vết thương trên hai đầu gối mình.

“Rõ ràng là đau, sau lại còn dùng sức như vậy?”

“Cảm nhận nỗi đau này mới có thể nhắc nhở em mọi lúc mọi nơi về chuyện bọn chúng đã làm với em, mới khiến em không quên được mối hận.” Ngôn Luật cắn chặt răng, gương mặt méo mó dữ tợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.