“Em yên tâm, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ báo được thù thôi.”
***
Sau khi Sở Chiêu Dương và Tề Thừa Chí trao đổi xong liền muốn đem Bánh Gạo Nhỏ đến Học phủ Tắc Hạ. Tề Thừa Chí đã sớm liên hệ với bên phía Học phủ Tắc Hạ, bên đó nói rằng Sở Chiêu Dương có thể đưa người đến bất cứ lúc nào. Vì thế, hiệu trưởng học phủ luôn trong trạng thái chuẩn bị.
Sở Chiêu Dương đã bàn với Cố Niệm, vào thứ ba sẽ dẫn Bánh Gạo Nhỏ đến Tắc Hạ tham quan một chút, tìm hiểu môi trường. Bánh Gạo Nhỏ vô cùng hào hứng, đi tham quan nhà trẻ có nghĩa là cậu sắp được kết bạn với mọi người. Đồng thời có thể chính thức học võ cùng với ba.
Cậu nhóc đang đếm từng ngày từng ngày.
Vì Sở Chiêu Dương có một cuộc họp quan trọng vào buổi sáng nên Cố Niệm xin Biên Đạo Nhân nghỉ buổi chiều, cùng Bánh Gạo Nhỏ đến Sở Thiên đợi anh. Vì chuyện Trịnh Nghệ Thu lần trước, Hà Hạo Nhiên sợ lại có người không có mắt gây phiền phức cho Cố Niệm nên đặc biệt gửi thông báo để mọi người trên dưới công ty đều biết phu nhân của tổng giám đốc. Bây giờ toàn bộ Sở Thiên, từ các quản lý cấp cao của hội đồng quản trị đến bảo vệ ở cửa, không ai không biết Cố Niệm.
Cố Niệm đưa Bánh Gạo Nhỏ đến, bảo vệ ở cửa liền cung kính đứng thẳng người, đồng thanh chào: “Xin chào phu nhân tổng giám đốc.”
Những nơi Cố Niệm đi qua, hễ ai nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏt thì đều rất kinh ngạc.
Lẽ nào là con trai của tổng giám đốc?
“Phu nhân! ” Hà Hạo Nhiên bước tới.
Cố Niệm: “…”
Hà Hạo Nhiên bị gì thế? Bình thường đều gọi cô là Cố Niệm mà.
“Trợ lý Hà.” Cố Niệm gọi.
Hà Hạo Nhiên cúi đầu cười, nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ liền nói: “Xin chào tiểu thiếu gia.”
Cậu nhóc có chút ngại ngùng, ngón tay chỉ vào mình nói: “Chú gọi con bằng tên là được rồi.”
Hà Hạo Nhiên mỉm cười khen cậu nhóc thật dễ thương, sau đó nói với Cố Niệm: “Tổng giám đốc không yên tâm nên để tôi đến đón hai người.”
Chắc là sợ lại gặp chuyện như lần trước, Cố Niệm nghĩ. Nhưng nhìn phản ứng của nhân viên Sở Thiên thì cô thấy Sở Chiêu Dương thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cố Niệm dẫn Bánh Gạo Nhỏ đi theo Hà Hạo Nhiên đến thang máy Sở Chiêu Dương chuyên dùng. Cửa thang máy mở, Hà Hạo Nhiên đưa tay giữ cửa lại để Cố Niệm và cậu nhóc bước vào: “Phu nhân, tiểu thiếu gia, xin mời.”
Cố Niệm: “…”
Trợ lý Hà hôm nay rốt cuộc bị bệnh gì thế?
Bánh Gạo Nhỏ: “…”
Ba ơi, ở đây có một chú lạ lắm!
Chờ thang máy đóng cửa lại, Cố Niệm mới nói: “Trợ lý Hà, anh gọi tôi là Cố Niệm là được rồi. Gọi tôi phu nhân tổng giám đốc, tôi nghe rất không quen.”
Hà Hạo Nhiên chớp mắt: “Lần trước có người không có mắt, không tôn trọng cô phải không? Tôi đang nghĩ, lần này do tôi dẫn đường, thật ra là đang muốn cho bọn họ nhìn thấy.”
Cố Niệm mỉm cười: “Họ rất khách sáo với tôi, còn anh đối với tôi như trước là được rồi, nếu không tôi sẽ thấy không quen.”
Ra khỏi thang máy, Hà Hạo Nhiên đưa Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ vào phòng làm việc của Sở Chiêu Dương: “Tổng giám đốc đang họp, sắp xong rồi. Tôi phải trở lại phòng họp, có chuyện gì cô cứ gọi người của phòng thư ký, ai cũng được. Sẽ không có chuyện như lần trước nữa, tôi đã mạnh tay nhắc nhở bọn họ rồi.”
“Anh đi đi, đừng lo cho chúng tôi.” Cố Niệm nói.
Hà Hạo Nhiên gật đầu, lúc đi còn dặn dò một vị thư ký, chuẩn bị đồ ăn và trà cho Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ, không lâu sau thì bưng đến.
Bánh Gạo Nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên sofa, hai đôi chân ngắn trải ra trên sofa vẫn không dài bằng chiều rộng của chiếc ghế. Hai cánh tay nhỏ cầm bánh quy, dáng vẻ cắn bánh quy vô cùng dễ thương.
“Ầm! “
Cửa đột nhiên bị lực rất mạnh mở ra, đập vào tường, phát ra âm thanh vô cùng lớn.
Bánh Gạo Nhỏ giật mình, bánh quy đang cầm trên tay liền rớt xuống chân.
“Sở Chiêu Dương, con và Cố Niệm ——”
Hướng Dư Lan nói được một nửa, phát hiện Sở Chiêu Dương không ở đó mà thấy Cố Niệm và một đứa bé trai. Ánh mắt của Hướng Dư Lan đột nhiên dừng lại trên gương mặt của Bánh Gạo Nhỏ. Sắc mặt bà ta thay đổi, bước nhanh đến trước, kéo Bánh Gạo Nhỏ xuống sofa. Bánh Gạo Nhỏ suýt chút nữa bị Hướng Dư Lan kéo ngã xuống đất.
Cố Niệm mặt biến sắc, nhanh chóng bước đến đỡ lấy cậu nhóc, nhân cơ hội ôm cậu vào lòng.
“Sao rồi, có bị thương không con?” Cố Niệm vội vàng nhìn khắp người cậu nhóc. Cô mở tay áo cậu nhóc ra, thấy cổ tay bị Hướng Dư Lan nắm đến đỏ ửng.
Bánh Gạo Nhỏ bị Hướng Dư Lan làm cho sợ hãi, gương mặt nhỏ đã trắng bệch.
“Mẹ ơi, con sợ.” Bánh Gạo Nhỏ nhẹ nhàng nói.
“Đừng sợ, có mẹ ở đây.” Cố Niệm trấn an.
“Là con của Chiêu Dương?” Hướng Dư Lan bước đến, muốn kéo Bánh Gạo Nhỏ qua.
Con của Cố Niệm, lại giống Sở Chiêu Dương như vậy, Hướng Dư Lan không dám tin!
“Đừng sợ.” Cố Niệm lùi ra sau vài bước, “Sở phu nhân, bà làm nó sợ rồi.”
“Tôi hỏi cô, đây có phải là con của Chiêu Dương không?” Hướng Dư Lan gằn giọng.
Cố Niệm mím môi: “Đúng vậy.”
“Tôi còn nói lão gia và lão thái thái sao lại vội vàng để hai người đính hôn, thì ra là đã có con.” Hướng Dư Lan cười lạnh, “Cô thật biết tính toán, năm đó bỏ đi, trong bụng đã mang thai, giờ con lớn rồi thì đưa nó về nhận người thân.”