Cô không khỏi nhìn về phía Sở Chiêu Dương, trong lòng nghĩ thầm, tất cả đều tại sắc đẹp của anh làm cô quên hết mọi người xung quanh.
Thấy phản ứng của Cố Niệm, Sở Chiêu Dương liền hỏi: “Sao vậy, đều là người quen à?”
“Bọn họ là bạn học phổ thông của em.” Cố Niệm giới thiệu ba người bạn với Sở Chiêu Dương, không nhắc đến Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết.
Cố Niệm nói với ba người bạn: “Anh ấy là vị hôn phu của tớ, cũng là ba của con trai tớ.”
Vị hôn phu?
Nói như vậy, Cố Niệm không phải bị bỏ rơi sao?
Nhưng lên xe trước rồi mới mua vé, cũng không cần chờ lâu như vậy chứ!
Sở Chiêu Dương gật đầu chào ba người họ, liền nghe thấy Dương Thụy Tuyết nói: “Chị Cố, chị đính hôn với Sở tiên sinh khi nào vậy, sao em không nghe chú Cố nhắc đến?”
Cố Niệm lạnh mắt nhìn cô ấy, Sở Chiêu Dương liền mở miệng nói: “Cô có quan hệ gì với chúng tôi, đính hôn cần phải nói với cô à?”
Dương Thụy Tuyết bị nghẹn họng, Ôn Tịnh Nhã kỳ quái nhìn sang Dương Thụy Tuyết. Ôn Tịnh Nhã nghe nói Dương Thụy Tuyết có quan hệ rất tốt với Cố Lập Thành, giống như một nửa con gái vậy, nên mới kết thân với cô ấy. Bằng không với gia cảnh của Dương Thụy Tuyết, sao cô có thể chơi với cô ta chứ.
Dưới ánh mắt của Ôn Tịnh Nhã, cả người Dương Thụy Tuyết đều cảm thấy bất ổn.
Sở Chiêu Dương lại nói với bạn của Cố Niệm: “Chúng tôi sắp cử hành lễ đính hôn rồi, hoan nghênh mọi người đến tham gia.”
“Về nhà nhớ gửi thiệp cho bạn học của em.” Sở Chiêu Dương nói với Cố Niệm.
Cố Niệm nói “Vâng”, Sở Chiêu Dương liền hỏi họ: “Các bạn cũng muốn xem tiết mục này à?”
“Vâng ạ, vừa rồi lúc thấy Cố Niệm, bọn em cũng đang chuẩn bị xếp hàng.” Cổ Tuệ Tiệp nói, mặt có hơi đỏ lên.
Đối mặt với người đàn ông đẹp trai như vậy, người bình thường đúng là khó mà bình tĩnh được.
Sở Chiêu Dương gọi điện cho người phụ trách của khu giải trí: “Là tôi, tôi và vị hôn thê cùng con trai đang ở trước cổng sân khấu kịch 5D của các người.”
Người phụ trách vừa nghe liền hiểu ra, lập tức nói: “Vâng, vâng, tôi sẽ qua đó ngay.”
Chẳng bao lâu sau, người phụ trách đã ngồi trên xe du lãm của khu giải trí đến.
Cậu nhóc ngại ngùng cười chào người phụ trách, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Người phụ trách tặng ba tấm thẻ VIP cho họ: “Ngài dùng thẻ này, không chỉ hôm nay, sau này có đến đều không cần xếp hàng, đi lối dành riêng cho VIP là được.”
Cậu nhóc biết đây là người có tiếng nói trong khu giải trí này, liền lập tức hỏi: “Bác ơi, cháu có thể ngồi thuyền hải tặc không?”
Người phụ trách nhìn sắc mặt của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm một cái, rồi mới cười nói với cậu nhóc: “Tiểu thiếu gia, chiều cao của cậu vẫn chưa đủ. Qua một thời gian nữa, cao lên thì sẽ có thể ngồi. Chuyện chiều cao này, tôi cũng không làm chủ được.”
Cậu nhóc: “...”
Bác này có biết nói chuyện không vậy!
Cố Niệm liền nói với người phụ trách: “Ba vị này là bạn trung học của tôi, muốn cùng chúng tôi vào trước.”
“Đương nhiên không thành vấn đề, mời các vị đi theo tôi.”
Sắc mặt Ôn Tịnh Nhã trở nên vô cùng khó coi. Không phải chỉ xem một vở kịch thôi sao?
Có gì giỏi giang chứ!
Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đi rồi, Ôn Tịnh Nhã nhìn sang hàng người dài ngoằng đang xếp hàng, không thấy được điểm cuối, liền quay lưng bỏ đi.
“Xếp hàng dài như vậy, còn xem gì chứ!” Ôn Tịnh Nhã tức giận.
Cố Niệm sớm đã hưởng thụ đặc quyền vào trong, cô ở bên ngoài xếp hàng đến gãy chân, cô không muốn mất mặt đến thế!
Từ trước đến nay, cô luôn là người được hưởng đặc quyền, bây giờ lại chẳng bằng người ta, Ôn Tịnh Nhã đương nhiên không nuốt nổi cục tức này rồi.
Dương Thụy Tuyết chỉ đành đi theo sau, Ôn Tịnh Nhã lại đột nhiên dừng bước, quay đầu chất vấn: “Không phải cậu nói Cố Lập Thành xem cậu như con gái sao? Vậy sao Cố Niệm lại không khách khí với cậu như thế! Cả việc đính hôn của hai người họ cậu cũng không biết?”
Dương Thụy Tuyết che đậy ánh mắt, dịu giọng nói, “Có lẽ chính vì như thế nên Cố Niệm mới ghen ghét với tớ, không thích tớ. Dù sao chú Cố cũng đối xử với tớ rất tốt. Chị ấy cảm thấy ba mình bị tớ cướp đi mất, khó tránh không phục, nên không nói cho tớ biết chị ấy sắp kết hôn cũng bình thường mà.”
Ôn Tịnh Nhã ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, lúc này mới yên tâm hơn một chút, ngay sau đó liền xùy một tiếng: “Cô ta thật nhỏ mọn, nhân phẩm như thế, thật không biết Sở Chiêu Dương thích cô ta ở điểm gì?”
Dương Thụy Tuyết yên tĩnh bên cạnh, không nói gì, trong lòng thở dài một tiếng, đúng đó, thật không biết Cố Niệm sao lại may mắn như thế, cô ấy rốt cuộc có điểm nào, đáng để Sở Chiêu Dương để mắt đến chứ.
***
Người phụ trách đích thân dẫn Cố Niệm và Sở Chiêu Dương vào trong.
Lúc này vở kịch vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, tất cả vị trí trong rạp đều trống.
Người phụ trách sắp xếp cho họ vị trí tốt nhất trong rạp rồi nói: “Sở thiếu, lát nữa ba vị còn tiếp tục vui chơi trong khu giải trí nữa không ạ?”
Sở Chiêu Dương gật đầu, người phụ trách liền nói: “Vậy có cần tôi cử một người đi theo phục vụ các vị không ạ?”
“Không cần.” Sở Chiêu Dương từ chối, “Để cả nhà chúng tôi thư giãn một chút.”
“Vâng.” Người phụ trách lập tức nói, “Vậy tôi lập tức thông báo ngài đã đến thăm, như vậy có yêu cầu gì, trong khu giải trí có thể kịp thời phục vụ.”
Sau đó, người phụ trách liền rời đi.
Ba người Cổ Tuệ Tiệp ngồi bên cạnh Cố Niệm, càng lúc càng thấp thỏm.
Người phụ trách đó khách khí với Sở Chiêu Dương như vậy, vị hôn phu của Cố Niệm hình như là nhân vật rất lợi hại.