Cố Lập Thành đang ôm cậu nhóc, cùng cậu nghiên cứu chiếc đồng hồ thông minh mới. Ông đang lần lượt nhập số điện thoại của từng người trong nhà vào đó, sau đó để cậu nhóc thử gọi qua một lượt.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Mục Lam Thục ra mở video call nhìn ra ngoài, thấy Dương Thụy Tuyết xuất hiện trên màn hình, toàn thân đều ướt sũng.
Mục Lam Thục giật mình.
“Chú Cố!” Dương Thụy Tuyết gọi.
Thấy dáng vẻ này của cô, Mục Lam Thục chỉ đành nhíu mày, ấn mở cửa.
Dương Thụy Tuyết bước vào, nước mưa trên tóc và quần áo đang rơi xuống, dưới thảm xuất hiển một mảng lớn sẫm màu.
Cô nhìn vào căn phòng khách ấm áp thấy cả gia đình Cố Lập Thành, cậu nhóc đang ngồi trên sô pha chơi đùa với chiếc đồng hồ trên tay mình. Cố Niệm và Sở Chiêu Dương ngồi cùng nhau, đang vô cùng phòng bị nhìn cô, giống như trách cô tự ý xông vào quấy rầy cuộc sống của họ vậy. Mục Lam Thục mặt không chút biểu cảm, nhưng trong đáy mắt vẫn mang dáng vẻ không vui và cự tuyệt. Chỉ có Cố Lập Thành là cô không thấy được biểu cảm trên mặt ông. Không nhìn ra ông ấy đang đau lòng, không vui, hay đang tức giận.
Nước mưa trên người nhỏ xuống sàn động thành một vũng nước nhỏ, Mục Lam Thục nhíu mày không nói gì.
“Thụy Tuyết, sao đột nhiên lại chạy đến đây? Cả ô cũng không mang theo à?” Cố Lập Thành ôn tồn hỏi.
Cố Niệm châm biếm nhìn Dương Thụy Tuyết, biết rõ trời đang mưa còn không mang ô, làm vậy cho ai xem chứ?
“Cháu không để ý, đã chạy đến đây rồi.” Dương Thụy Tuyết yếu ớt nói, sắc mặt dưới ánh đèn trong phòng khách càng thêm vẻ trắng bệch, “Chú Cố, sao chú không đến nhà cháu...”
Trong lòng Cố Lập Thành không vui, nhưng trên mặt lại chẳng có chút thay đổi nào: “Chú đã nói từ sớm, chú phải ở cùng người nhà mà.”
Hai người họ cũng chẳng là gì của ông, có lý do gì ngày sinh nhật nhất định ông phải đến chứ?
“Nhưng mẹ cháu đã làm một bàn đầy thức ăn, trong nhà chỉ có hai mẹ con cháu, thật sự rất quạnh quẽ. Cháu nhìn thấy dáng vẻ đó của mẹ cháu, liền...” Trong nhà họ lạnh lẽo như vậy, nhưng ở đây lại náo náo nhiệt nhiệt!
Sao bọn họ có thể ích kỷ như vậy!
Đến dự sinh nhật, thì đã sao chứ?
Cố Lập Thành không trả lời cô, trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế của mình: “Tối muộn rồi, còn làm phiền cậu đến đây một chuyến, giúp tôi tiễn một người.”
“Chú Cố!” Dương Thụy Tuyết không ngờ rằng cô vừa mới đến, vẫn chưa nói được mấy câu, Cố Lập Thành đã muốn đuổi cô đi.
Cố Lập Thành quay sang nói với Mục Lam Thục: “Bà đưa Thụy Tuyết đi sấy khô tóc rồi thay bộ đồ khác. Đưa thêm cho cháu nó một chiếc ô, Tiểu Dương sẽ đến ngay thôi.”
“Chú Cố, chú muốn đuổi cháu đi sao? Cầu xin chú, cùng cháu đi một chút đi, dù cho chỉ lộ mặt cũng được.” Dương Thụy Tuyết mặc kệ cả người ướt đẫm cũng không chịu rời đi, cứ luôn miệng cầu xin.
Cố Lập Thành nhíu mày, lạnh mặt xuống, trầm giọng nói: “Những năm trước chú cũng chưa từng đến cùng mẹ con cháu đón sinh nhật, năm nay cũng không có lý do gì để phá lệ. Cháu chạy đến đây như thế, yêu cầu chú sang đó cùng hai mẹ con cháu đón sinh nhật, là đạo lý gì chứ? Đối với chú mà nói, hai người là vợ con của đồng nghiệp đã hi sinh của chú, không có quan hệ gì khác, chú không thể nhúng tay vào cuộc sống của hai người. Vì sao hôm nay chú phải vứt bỏ người nhà của mình để đến ăn mừng với mẹ con cháu?”
“Không phải… Không phải...” Dương Thụy Tuyết liền bật khóc nức nở, “Dì và chị Cố cũng có thể đi cùng mà, cháu chỉ mong mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút. Mẹ con cháu… cháu và mẹ cháu cũng muốn được làm bạn với dì và chị Cố mà.”
Cố Lập Thành đột nhiên cười nhẹ, nụ cười vẫn vô cùng nho nhã, nhưng nụ cười này lại càng khiến Dương Thụy Tuyết rùng mình.
“Nếu thật sự chỉ như thế, sao chú có thể không đồng ý chứ?” Cố Lập Thành nói.
Khóe miệng Dương Thụy Tuyết giật giật, cơ thể vừa rồi mới ấm lên, giờ lại đột nhiên lại trở lạnh, lạnh từ trong ra ngoài.
“Dương tiểu thư, cô nên đi thay quần áo đi. Cứ mặc quần áo của tôi.” Cố Niệm cắt ngang hai người họ, không dây dưa mãi vấn đề này nữa. Sau đó, liền về phòng ngủ lấy một bộ quần áo đưa cho Dương Thụy Tuyết. Dương Thụy Tuyết cầm lấy quần áo, tay siết chặt, lúc này mới chịu đi theo Mục Lam Thục. Lúc trở ra, tóc đã được sấy khô, trên người cuối cùng cũng đã thoải mái. Chỉ là sắc mặt vẫn cứ tái nhợt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Lúc này, tài xế Tiểu Dương cũng đã đến. Cố Lập Thành liền nói: “Cậu đưa Dương tiểu thư về đi, đưa đến trước cửa nhà, đảm bảo an toàn cho Dương tiểu thư.”
Đừng để cô ấy nửa đường lại chạy mất.
Tiểu Dương đã hiểu ý tứ trong câu nói của Cố Lập Thành: “Vâng.”
Dương Thụy Tuyết bước ra đến cửa, liền dừng lại. Cô xoay người, cắn môi, yếu ớt nói: “Chú Cố, xin lỗi, cháu đã quấy rầy mọi ngươi rồi. Cháu biết chú không thích, cháu chỉ là… chỉ là chịu không nổi việc mẹ cháu phải một mình. Chỉ mong trong ngày sinh nhật bà ấy có thể thật sự vui vẻ.”
Cố Lập Thành không nói gì, Dương Thụy Tuyết hơi cúi đầu, bất đắc dĩ cười nói: “Vậy… háu về đây.”
Dương Thụy Tuyết quay người vừa định đi, lại dừng lại một lần nữa.
Trong lòng Cố Niệm đã nghĩ thầm, cô ấy có thôi đi không, nói hết một lần luôn không được sao?
Liền thấy Dương Thụy Tuyết chần chừ mãi, dáng vẻ như đang rất đắn đo, đấu tranh một hồi mới nói: “Chú Cố, thứ bảy tuần sau học viện âm nhạc bọn cháu có một buổi báo cáo, các khóa đều phải lên biểu diễn tiết mục báo cáo. Nếu được đánh giá cao, còn có thể được chọn vào dàn nhạc yêu thích. Không biết hôm đó, chú và dì, còn cả chị Cố có rảnh không, có thể cùng đến xem cháu biểu diễn không? Có mọi người tới, cháu sẽ càng tự tin hơn.”