Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 620: Làm cháu gái của anh còn được



Anh quay mặt đi, Trình Dĩ An lại chủ động rúc vào ngực anh, trán cô dán chặt vào cổ anh.

“Tôi… Tôi sắp không được rồi...” Giọng Trình Dĩ An run run, kèm theo tiếng khóc. Hai tay cô vòng qua cổ Nam Cảnh Hành, ngón tay luồn vào mái tóc của anh.

Nam Cảnh Hành hít sâu, suýt chút nữa anh cũng đã không kìm nổi rồi.

Cô gái này bị thuốc ảnh hưởng liền giống như một con yêu tinh vậy, quá quyến rũ rồi!

“Vẫn chưa đến sao?” Nam Cảnh Hành hỏi.

Nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ không chịu nổi nữa.

“Ở ngay bên này ạ.” Tổng giám đốc vội vã nói, dừng lại trước một căn phòng, quẹt thẻ, mở cửa, để Nam Cảnh Hành bế Trình Dĩ An vào trong.

Anh sải bước nhanh đến bên giường, đặt Trình Dĩ An xuống. Vừa khom người, đôi môi mềm mại của Trình Dĩ An lại quét nhanh qua yết hầu của anh. Trình Dĩ An vẫn chưa chịu buông tha cái cổ của anh, tay vẫn cứ quấn lấy, mặt vùi vào hốc cổ của anh không chịu buông.

Nam Cảnh Hành liền nghe thấy cô nói: “Tôi… tôi khó chịu...”

Anh lập tức nhìn sang phía tổng giám đốc.

Tổng giám đốc vội vã nói: “Bác sĩ sẽ đến ngay thôi.”

Bản thân Nam Cảnh Hành cũng không tốt đẹp gì, nếu còn đứng đây, nhất định sẽ thất thố.

Trình Dĩ An buông tay ra, xoay người nằm bò ra giường, mặt vùi vào trong gối, cắn chặt răng, cơ thể không ngừng run lên. Nam Cảnh Hành cũng không dám tùy tiện chạm vào cô nữa, anh cảm thấy bản thân bây giờ cũng chẳng khác gì bị trúng thuốc cả. Hương thơm trên người Trình Dĩ An không ngờ lại ảnh hưởng đến anh lớn như thế.

Cuối cùng bác sĩ cũng vội vã dẫn theo hộ lý đến. Bác sĩ nhìn thấy Nam Cảnh Hành còn hơi sửng sốt, sau đó mới cung kính gọi: “Nam thiếu.”

Yên Bắc Thành và Yên Hoài An đang tụ tập với bọn người Sở Chiêu Dương, cũng nhận được báo cáo từ tổng giám đốc, cùng tìm đến. Hai người họ không chậm hơn bác sĩ bao lâu, vừa vào cửa đã thấy Nam Cảnh Hành cũng ở đó.

“Sao cậu cũng ở đây thế?” Yên Bắc Thành hỏi, “Chẳng trách vừa rồi Chi Khiêm gọi điện cho cậu, nói cậu đã đến rồi, kết quả đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy đâu.”

Nam Cảnh Hành sờ sờ mũi, thấy bọn người Yên Bắc Thành cũng đến, phản ứng trong người cũng giảm đi không ít.

“Trong thang máy gặp phải cô ấy, tiện tay giúp đỡ thôi.” Nam Cảnh Hành chỉ về phía Trình Dĩ An đang được bác sĩ kiểm tra.

“Cậu quen à?” Yên Hoài An nhướn mày hỏi.

Nhìn cô gái này tuổi tác không lớn, nhỏ hơn Nam Cảnh Hành rất nhiều, làm cháu gái của anh còn được nữa là.

“Khụ, không quen.” Nam Cảnh Hành lúng túng, “Em chỉ lộ kiến bất bình, rút đao tương trợ thôi.”

Yến Bắc Thành không tin nổi xùy một tiếng, bác sĩ bên này đã kiểm tra xong: “Trình Dĩ An tiểu thư trúng phải hương kích dục, vừa rồi lúc tôi đến phòng 9012 kiểm tra vết thương cho vị khách đó, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương này.”

Hóa ra cô tên là Trình Dĩ An.

Một cái tên có chút giống con trai.

Điều này khiến anh không khỏi nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi lúc cô cởi giày của mình ném về phía cậu và mợ cô.

“Ây da, cái này tốt nhất nên để lão Sở sang xem thử.” Yên Bắc Thành nhíu mày, mỉm cười nói.

Về phương diện này, Sở Chiêu Dương chuyên nghiệp hơn bọn họ nhiều.

“Loại hương này vốn không hiếm thấy, hai năm gần đây rất lưu hành trên chợ đen. Trong đó có một loại thành phần mùi vị rất đặc biệt, thế nên rất dễ nhận biết, vừa ngửi là có thể nhận ra. Để không phá hoại hiện trường, lưu lại chứng cứ cho cảnh sát, vừa rồi tôi đã không cho người bật thông gió, cố gắng giữ nguyên mùi hương đó.” Bác sĩ nói.

“Bên phía phòng 9012 như thế nào rồi?” Yên Bắc Thành hỏi tổng giám đốc.

“Đã xử lý vết thương cho vị khách đó rồi, chúng tôi rời đi không bao lâu, ông ấy đã tỉnh lại. Tuy ông ấy không nói muốn báo cảnh sát, nhưng vì chuyện này xảy ra ở Thịnh Duyệt, nên chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.” Tổng giám đốc nói, “Để bảo vệ hiện trường, phòng 9012 hiện đã để trống, chúng tôi đã đưa vị khách đó sang một căn phòng khác.”

“Làm tốt lắm.” Yên Bắc Thành gật đầu.

Y tá chuẩn bị thuốc xong, liền bơm vào ống, phun một phần vào không khí rồi mới tiêm cho Trình Dĩ An.

Bác sĩ ở một bên giải thích: “Vừa rồi ở phòng 9012 ngửi thấy mùi hương đó, tôi đại khái đã hiểu ra, nghe tổng giám đốc nói ở đây có một vị tiểu thư trúng thuốc, tôi liền chuẩn bị thuốc mang đến.”

Bác sĩ thấy Trình Dĩ An sau khi tiêm xong, biểu cảm đã dần hòa hoãn hơn nhiều, liền nói: “Ước chừng nửa tiếng sau, thuốc sẽ phát huy tác dụng, lúc đó, Trình tiểu thư sẽ đỡ hơn nhiều.”

Cảnh sát tới, liền đến phòng 9012 kiểm tra hiện trường trước.

Nam Cảnh Hành đã đứng về phía Trình Dĩ An, có ý muốn giúp cô, tổng giám đốc tự nhiên liền bảo người đưa cảnh sát qua đây, nói chuyện với Trình Dĩ An. Thuốc đã phát huy hiệu quả, Trình Dĩ An bây giờ đã hồi phục lại bình thường. Cô kể lại tất cả mọi chuyện cho cảnh sát.

Cảnh sát gật đầu, nói với mấy người Yên Bắc Thành: “Vừa rồi chúng tôi đã đến phòng 9012 kiểm tra, trong phòng có hương mê tỏa một ngọn nến thơm, đó là một loại rất lưu hành trong chợ đen hai năm trở lại đây. Trước đây chúng tôi cũng từng tiếp nhận vài vụ báo án, rất nhiều cô gái bị hại cũng vì trúng phải nến thơm này. Vì khi đốt chúng lên, hương thơm tản ra khắp không khí khiến người ta khó lòng phòng bị, càng khó tránh hơn so với việc bỏ thuốc trong rượu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.