Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 669: Đây là đồng hồ Của bánh gạo nhỏ



Biên Đạo Nhân vẫy tay với người ngồi cùng bàn, không cần nói gì, chỉ một ánh mắt, cấp dưới liền lập tức đi theo.

Cố Lập Thành cũng gật đầu với Lí Thiếu Phong, Lí Thiếu Phong lập tức dẫn Phó Vĩnh Ngôn và vài người nữa đi theo.

Tổng giám đốc trước đó nhận được tin tức của tộc bộ, lúc phong tỏa Thịnh Duyệt cũng đồng thời báo cáo tình hình với Yến Bắc Thành.

Yên Bắc Thành, Yên Hoài An, còn có Tề Thừa Chí, đồng loạt đứng dậy, dẫn theo vợ cùng mình cùng đi ra ngoài.

Tổng giám đốc chuẩn bị một phòng cách phòng tiệc không xa cho Sở gia.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Bánh Gạo Nhỏ sao lại mất tích?” Cố Niệm vội vàng hỏi tộc bộ.

Sở Chiêu Dương ôm lấy Cố Niệm, vỗ nhẹ sau lưng cô. Những lúc thế này ai cũng không nói được lời an ủi, nói Bánh Gạo Nhỏ chỉ đang chơi ở chỗ nào đó trong khách sạn. Có thể biến mất trước mắt của sáu người tộc bộ, Bánh Gạo Nhỏ sao có thể làm được.

“Chuyện cụ thể là thế nào, nói mau!” Sở Chiêu Dương giận dữ hối thúc.

Bánh Gạo Nhỏ mất tích, trong lòng anh cũng nóng vội như lửa đang cháy.

“Sáu người tộc bộ bảo vệ tiểu thiếu gia đi vào nhà vệ sinh, tiểu thiếu gia muốn đi đại tiện nên vào phòng kín. Nhưng đợi hơn mười phút tiểu thiếu gia vẫn chưa ra. Tôi liền đến gõ cửa hỏi nhưng không thấy trả lời. Tôi biết có chuyện không hay liền đạp cửa vào, nhưng không thấy ai bên trong nữa.”

Nhà vệ sinh của Thịnh Duyệt, vì muốn để không khí bên trong thông thoáng nên mỗi buồng đều kín mít. Cửa toilet kéo dài từ sàn lên trần nhà. Trần nhà của mỗi buồng đều có một dãy thông gió.

Lúc này một người trong tộc bộ bước vào nói: “Tôi vừa đi xem xét kỹ các phòng. Lối thông gió trong phòng tiểu thiếu gia bị người ta cạy lên, quạt thông gió bên trong cũng không còn hoạt động.”

“Có lẽ đối phương thông qua cửa thông gió để bắt tiểu thiếu gia.” Tộc bộ nói.

“Chúng tôi phát hiện ra cái này trong nhà vệ sinh.” Tộc bộ đưa một chiếc đồng hồ qua.

Cố Niệm thở một hơi mạnh, giật lấy đồng hồ: “Đây là đồng hồ của Bánh Gạo Nhỏ.”

Bên trên vốn là hệ thống định vị GPS để bọn họ có thể xác định chính xác vị trí của Bánh Gạo Nhỏ. Nhưng hiện giờ đồng hồ bị vứt lại, bọn họ đi đâu tìm Bánh Gạo Nhỏ đây?

“Bất luận chúng rời khỏi thế nào, nhất định cũng phải qua cửa.” Yên Hoài An trầm giọng nói, “Tôi lập tức cho bảo vệ kiểm tra hết camera tối nay. Bánh Gạo Nhỏ rời khỏi sảnh tiệc lúc mấy giờ?”

Sở Chiêu Dương nói: “Khoảng 8:15.”

Yên Hoài An gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho phòng bảo vệ. Họ lập tức đem hết video camera đến.

“Tiệc đính hôn bên ngoài làm thế nào? Có cần cho khách về trước không?” Biên Đạo Nhân hỏi.

“Không cần.” Sở Chiêu Dương nói, “Đột nhiên cho kết thúc tiệc, những người đó không biết sẽ nghĩ gì trong lòng. Không cần nói gì cả, cứ để bọn họ ăn tiếp đi.”

Biên Đạo Nhân gật đầu.

Các video được chia ra cho mọi người, cùng nhau tìm.

Lí Thiếu Phong và mọi người bên phòng thám tử đều nhận được vài video. Nhưng không hề thấy ai ôm Bánh Gạo Nhỏ rời khỏi.

“Hoặc là bọn chúng không phải đi ra từ cổng, hoặc là vẫn chưa rời khỏi đây.” Lí Thiếu Phong nói.

“Toàn bộ Thịnh Duyệt đã bị phong tỏa, bảo vệ của Thịnh Duyệt đều chia nhau tìm nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.” Yên Bắc Thành nói.

Cố Niệm cố gắng ép mình bình tĩnh, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

“Xem những người đi vào, lùi thời gian lại xem có ai khả nghi không.” Cố Niệm sắc mặt trắng bệch nói, “Đối phương tháo bỏ cửa thông gió và cánh quạt cần phải có công cụ, nhất định phải đem theo một cái rương hay túi.”

“Nhưng Thịnh Duyệt là khách sạn, mỗi ngày đều có rất nhiều khách ra vào, ai cũng kéo theo hành lý to.” Yên Hoài An nói.

Cố Niệm ôm mặt, cô quên mất điểm này.

Lão thái thái đột nhiên nhìn sang Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan, lúc bọn họ đến cũng kéo theo hai người để tránh hai người ở ngoài nói lung tung.

Hướng Dư Lan phản ứng rất nhanh: “Mẹ, sao mẹ lại nhìn bọn con như vậy, lần này không phải bọn con làm.”

Hai người này dù sao cũng có tiền án. Hiện giờ lão thái thái sẽ nghi ngờ hết tất cả những người có khả năng.

“Mẹ, thật sự không liên quan đến bọn con!” Sở Gia Hồng cũng nói.

“Hai đứa không muốn phá hoại tiệc đính hôn của Chiêu Dương và Cố Niệm sao?” Lão thái thái chất vấn, “Bắt Bánh Gạo Nhỏ đi, làm gián đoạn buổi lễ, hai đứa không phải không thể làm được.”

“Mẹ, thật sự không phải tui con làm!” Sở Gia Hồng cũng sốt ruột, lần này ông ta thật sự bị oan.

“Bọn con bị hai người giám sát thế này, thuộc hạ đều bị ba mẹ thu lại hết, có thể tìm người ở đâu được? Hơn nữa nếu muốn buổi lễ bị gián đoạn, lúc hai đứa nó ở trên sân khấu không phải là thời cơ tốt nhất sao? Không cần đợi đến bây giờ để mọi người im lặng không nói gì, khách mời cũng không ai biết xảy ra chuyện.”

Lúc Cố Niệm và Sở Chiêu Dương ở trên sân khấu, ánh đèn đều chiếu vào hai người họ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.