Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 692: Nam cảnh hành nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi ở quầy bar, đang nói chuyện vui vẻ với người đàn ông bên cạnh



“Nói với người ở bên trong đó là thanh toán từng ngày một, chỉ cần Ngôn Sơ Vi không chết thì sẽ để cho bọn họ đánh mỗi ngày, mỗi ngày đều bị thương nặng nhưng không thể chết thì mỗi ngày bọn họ đều có thể cầm tiền.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.

Hà Hạo Nhiên nghe xong, da đầu không khỏi tê dại.

Cuộc sống trong tù của Ngôn Sơ Vi, quả nhiên không có bất kỳ hy vọng gì rồi! Mỗi ngày cô ta ở trong tù đều sẽ sống không bằng chết, mỗi ngày phải chịu đòn, nhưng lại không có năng lực tự kết liễu mình. Nếu có thể chịu được đến lúc ra tù...

Hà Hạo Nhiên im lặng, sợ rằng cô ta không chịu đựng được. Cho dù có thể chịu đựng được, thì ngày ra tù kia cũng là ngày chết của cô ta.

Ngay cả Hà Hạo Nhiên cũng không khỏi rùng mình một cái.

Không biết rốt cuộc Ngôn Sơ Vi nghĩ như thế nào, cứ phải làm kẻ địch của Sở Chiêu Dương. Qua nhiều năm như vậy, những kẻ muốn đối địch với Sở Chiêu Dương, có mấy người là có kết cục tốt chứ?

Hà Hạo Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra một người nào.

***

Buổi tối nhóm người Tề Thừa Chi rời khỏi bệnh viện trở về nhà, ba tên cẩu độc thân Nam Cảnh Hành, Hàn Trác Lệ và Ngụy Chi Khiêm thì đi đến quán bar của Nam Cảnh Hành.

Bây giờ Hàn Trác Lệ thật sự không dám về nhà, về nhà một cái là sẽ bị Hàn lão thái thái nhắc nhở. Trước đây Sở Chiêu Dương và Cố Niệm còn chưa có Bánh Gạo Nhỏ, còn chưa có kết hôn thì Hàn lão thái thái sẽ ít nhắc nhở một chút. Bây giờ Cố Niệm trở về không tính, còn mang về một kinh hỉ rất lớn đó chính là Bánh Gạo Nhỏ. Chẳng mấy chốc, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm cũng đã đính hôn. Lúc trước Hàn Trác Lệ còn có thể gạt Hàn lão thái thái về chuyện Bánh Gạo Nhỏ, cho đến khi Sở lão thái thái đắc ý gọi điện thoại cho Hàn lão thái thái, làm thế nào anh cũng không thể lừa gạt được nữa. Buổi tối hôm đó vừa về đến nhà, đã bị Hàn lão thái thái đập thiệp mời vào mặt. Hàn Trác Lệ lau mặt, thực sự nhắc lại cũng chỉ muốn khóc. Vì vậy chết sống cũng phải lôi Nam Cảnh Hành và Ngụy Chi Khiêm cùng nhau đi bụi, không cho hai người về nhà.

Nam Cảnh Hành không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đưa hai tên trai ế lớn tuổi này đi quán bar.

“Xem xem có cơ hội thoát khỏi kiếp cô đơn hay không.” Nam Cảnh Hành dừng xe ở cửa quán bar.

Hàn Trác Lệ và Ngụy Chi Khiêm dừng xe ở phía sau anh, xuống xe, nghe thấy Nam Cảnh Hành nói như vậy, Ngụy Chi Khiêm bĩu môi: “Có lầm hay không đó, đến quán bar chơi có thể có người phụ nữ nào đứng đắn sao? Chúng ta chính là những người đàn ông đàng hoàng đó nha.”

“...” Khóe miệng Nam Cảnh Hành giật một cái, “Các anh coi chỗ này của tôi trở thành cái gì vậy hả?”

“Thì là quán bar.” Hàn Trác Lệ rất tự nhiên nói.

“...” Nam Cảnh Hành đỡ trán, ngón trỏ gõ lên mi tâm một cái, tự nói với mình sẽ kiên nhẫn với các ông anh, “Quán bar này của tôi rất đứng đắn. Đến chỗ này có đủ loại. Có người đến vì tình yêu nam nữ, nhưng cũng có cô gái đứng đắn, đến chỗ này tụ họp để xả stress, đừng vơ đũa cả nắm chứ.”

Ngụy Chi Khiêm nhíu mày hỏi: “Vậy sao bây giờ cậu vẫn còn độc thân thế? Cậu vừa mở KTV, vừa mở quán bar, đã là chỗ để nghỉ ngơi giải trí thì cậu không thể không bước chân đến, thế sao còn độc thân hả?”

“Xem anh nói kìa, nếu như tôi mở khách sạn thì không phải là có nhiều cơ hội hơn sao?” Nam Cảnh Hành tức cười.

“Thì đúng thế, cậu nhìn Thừa Chi, cậu nhìn Bắc Thành, họ không phải đều đã thoát kiếp độc thân rồi đó thôi?” Ngụy Chi Khiêm nói.

Nam Cảnh Hành: “...”

Nói rất hay, rất có đạo lý, anh lại không lời nào chống đỡ được. Có phải thật sự nên mở thêm khách sạn hay không nhỉ?

Ba người đi vào quán bar. Phục vụ trong quán bar đều biết Nam Cảnh Hành, vội vàng dẫn ba người họ đi vào phòng

“Haiz, ba chúng ta ở trong phòng cũng không có ý nghĩa gì cả.” Ngụy Chi Khiêm nói, “Ngồi ở bên ngoài để xem náo nhiệt một chút đi.”

Phục vụ lập tức mở một ghế dài cho ba người. Nam Cảnh Hành gọi một chai rượu Whisky, một chục chai bia, mâm đựng trái cây và thức ăn nhẹ để cho bọn họ đem lên.

Ghế dài được đặt cách xa những chỗ ngồi thường, được bố trí sát tường nhưng có cửa ngăn cách như phòng bao. Cách xa sự náo nhiệt nhưng vẫn có thể thấy sự náo nhiệt đó. Rất nhiều thiếu gia không muốn hòa lẫn trong sân khấu, nhưng lại muốn nhìn xem có cô gái nào có thể lọt vào mắt mình không nên phần lớn sẽ ngồi ở trong ghế dài để quan sát. Nhóm người Hàn Trác Lệ lại không có ý tưởng này, chỉ muốn vui vẻ một chút mà thôi. Lớn tuổi rồi, không có hứng thú nhảy nhót lung tung nữa, nhưng nhìn các thanh niên trẻ tuổi nhảy nhót thì vẫn có thể mà.

Phục vụ mở ba chai bia Budweiser, Nam Cảnh Hành cầm lấy một chai, tùy ý nâng lên bên miệng nhấp một hớp, con ngươi khẽ buông xuống một chút, dư quang lại thoáng nhìn quầy bar cách đó không xa, thấy một thân ảnh quen thuộc. Con mắt hẹp dài của anh nguy hiểm híp lại, đột nhiên đặt mạnh cái chai xuống bàn. Hàn Trác Lệ và Ngụy Chi Khiêm giật nảy mình, khí thế toàn thân Nam Cảnh Hành âm trầm, nhanh chóng đứng lên.

“Cảnh Hành?” Ngụy Chi Khiêm kinh ngạc kêu lên.

Nam Cảnh Hành giống như không nghe thấy, híp mắt đi về phía quầy bar.

Ngụy Chi Khiêm và Hàn Trác Lệ liếc nhìn nhau, theo ánh mắt Nam Cảnh Hành nhìn sang, chỉ thấy ở quầy bar toàn là các cặp nam nữ. Nhưng trong đó dễ thấy nhất là một cô gái nhỏ. Bởi vì cô ấy rất đẹp, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ như lửa, ôm trọn lấy đường cong dụ người của cô. Đèn trong quầy bar vốn không mấy sáng sủa, lại thêm những cây đèn đang không ngừng đổi màu theo nhịp điệu âm nhạc, chiếu lên trên người những vị kháchm, bởi vậy cũng không thấy rõ cô gái kia cho lắm.

Nam Cảnh Hành nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi ở quầy bar đang nói chuyện vui vẻ với người đàn ông bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.