Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 694: Có trò hay để xem



Trình Dĩ An đi về phía sau phòng làm việc, lấy áo sơ mi rộng từ trong ngăn kéo ra mặc vào, rồi vội vã rời đi.

Cô vốn để quần áo của mình ở chỗ này, nhưng mà nghĩ tới Nam Cảnh Hành đang ở bên ngoài, cô lại không dám lãng phí thời gian nữa. Có lẽ anh cũng không để ý đến cô, có lẽ đã sớm quên cô rồi. Nhưng cô vẫn không muốn bị anh trông thấy.

Cô ở trước mặt anh lại có vẻ bi ai bất kham như vậy, thấp kém như một hạt bụi. Còn anh thì cao đến mức không thể với tới. Trình Dĩ An cúi đầu, mấy hôm trước cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm nay lại cảm thấy mình ở chỗ này thật bẩn.

Cô vội vã đi ra ngoài, không chú ý tới Nam Cảnh Hành không đáp lại Tưởng Lộ Hiếu, bỏ mặc Tưởng Lộ Hiếu đang mang vẻ mặt kinh ngạc rồi trầm mặt vội vã theo ở phía sau đi ra ngoài.

“Này, có phải có trò hay để xem không nhỉ?” Ngụy Chi Khiêm vuốt cằm, nói với Hàn Trác Lệ.

“Có trò hay hay không thì tôi không biết, nhưng tôi thấy thằng nhóc Nam Cảnh Hành kia sắp thoát ế rồi đó.” Gương mặt Hàn Trác Lệ đầy buồn bực.

Thấy Ngụy Chi Khiêm vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, vẻ mặt lại còn ngây ngô nhìn Hàn Trác Lệ. Hàn Trác Lệ hung hăng lườm anh một cái: “Cậu ta còn nhỏ hơn so với chúng ta đấy, vậy mà cậu ta cũng sắp thoát ế rồi, cậu thử đợi đến lúc về nhà xem cậu còn cách nào sống không hả?”

“...” Ngụy Chi Khiêm vội đứng lên, “Đi ra ngoài, đi ra xem đi!”

Hai người đều âm thầm đứng dậy, lén lút đi theo.

***

Trình Dĩ An mới ra khỏi cửa quán bar, bỗng nhiên có một người đàn ông xông đến, chỉ vào mũi cô mắng: “Được lắm, quả nhiên mày bán thân ở chỗ này!”

Trình Dĩ An còn chưa thấy rõ người đến là ai thì đã nhận một cái tát. Cô mang giày cao gót, gót giày nhỏ bé cực kỳ chênh vênh khiến cô lập tức bị đẩy ngã xuống đất. Áo sơ mi rất mỏng cũng không có tác dụng bảo vệ gì, cánh tay bị mặt đất cứa trầy da.

“Mày đứng lên, về nhà với tao!” Hạ Kính Bắc túm tóc cô rồi kéo cô đi về phía trước, căn bản không quan tâm cô có đứng lên hay không, “Bình thường hay giả bộ thanh cao, bản thân lại lén lút chạy đến chỗ này bán thân. Tao bảo mà, mày sao đủ năng lực không về nhà chứ.”

Lời của Hạ Kính Bắc làm cho mấy người đi lại trên đường đều nhìn lại, thấy cái váy bó sát lộ ra từ trong áo sơ mi của Trình Dĩ An, quả thật không phải là quần áo gì đứng đắn cả, sự khinh thường trong lòng càng sâu.

“Ông buông ra!” Trình Dĩ An giữ tóc của mình, “Tôi không bán thân, ông đừng đổ oan cho tôi, buông tôi ra!”

“Còn dám mạnh miệng à, đi theo tao!” Hạ Kính Bắc tức giận nói, “Ba mẹ mày đã chết, tao có lòng tốt nuôi mày, mày lại báo đáp tao như vậy hả? Ở bên ngoài nói xấu tao, còn mình thì chạy tới đây làm gái không biết tự trọng là gì!

“Tôi không bán thân!” Trình Dĩ An tức giận nói, “Ông lấy hết di vật của ba mẹ tôi, vì làm ăn còn muốn lừa tôi lên giường của một lão già, tôi thà bán thân ở chỗ này chứ tôi cũng không muốn ở chỗ của ông, ông buông ra!”

“Còn dám mạnh miệng à?” Hạ Kính Bắc biến sắc, ai biết con nhóc này lại mạnh mẽ như thế, đã bị đánh đau như vậy rồi mà vẫn có thể phản bác lại ông ta. Hạ Kính Bắc giơ tay lại muốn đánh cô, bỗng nhiên cổ tay bị người khác nắm lấy.

“Mẹ nó, mày quản…” Hạ Kính Bắc nói được một nửa, chữ “việc vớ vẩn” còn chưa nói ra miệng, thấy thanh niên cao to trước mặt, thì lập tức dừng miệng lại.

Khí thế của Nam Cảnh Hành quá khiếp người, Hạ Kính Bắc theo bản năng có chút lo sợ, lui về sau một bước rồi lại cứng cổ nói: “Được lắm, là mày à? Lần trước ở khách sạn cũng là mày!”

“Thì ra là mày tìm tình nhân đến.” Hạ Kính Bắc nói với Trình Dĩ An.

Trình Dĩ An tức giận đến run người, lại không có mặt mũi ngẩng đầu lên nhìn Nam Cảnh Hoành. Vì sao, vì sao mỗi lần cô bất kham nhất lại đều gặp được anh?

Trình Dĩ An mất tự nhiên cúi đầu, nhìn thấy giầy da nam tinh xảo và quần tây được cắt may khéo léo của Nam Cảnh Hoành, lại nhìn quần áo trên người mình một chút. Cũng không trách Hạ Kính Bắc chỉ vào mũi cô, mắng cô là gái.

Vừa nãy ở chỗ quầy bar, ánh mắt Nam Cảnh Hành tràn đầy trào phúng, có lẽ anh cũng đã nghĩ như vậy. Trình Dĩ An không tự chủ được xê dịch sang bên cạnh, muốn cố gắng cách Nam Cảnh Hành xa một chút. Nam Cảnh Hành nhìn thấy động tác của cô, không hề cử động.

Vệ sĩ mặc vest đen của quán bar đã lặng lẽ bước đến, chặn luôn tất cả phương hướng mà cô có thể rời đi.

“Mồm miệng sạch sẽ một chút.” Nam Cảnh Hành lạnh lùng nói, bỏ tay của Hạ Kính Bắc xuống.

Anh móc một cái khăn tay nam từ trong túi ra, mỗi một ngón tay đã nắm cổ tay của Hạ Kính Bắc đều được cẩn thận lau sạch, sau đó tùy ý ném sang một bên, lập tức có vệ sĩ tiếp được.

“Tao dạy dỗ cháu gái ngoại tao, liên quan gì tới mày? Nó không học cho giỏi, mày…” Đột nhiên Hạ Kính Bắc ngừng nói vì đám vệ sĩ đã bao vây ông ta lại.

Ông ta không ngừng lui về phía sau, sợ đến mức nói lắp: “Mấy người... mấy người làm gì đấy? Đây là trên đường cái đó, mấy người không được đánh người đâu đấy!”

Nam Cảnh Hành chán ghét nhếch môi: “Cút!”

Hạ Kính Bắc run lên, chạy được hai bước, lại không cam lòng dừng lại, quay đầu lại hung tợn trừng Trình Dĩ An: “Con nhóc thối, mày chờ đó cho tao! Chỉ biết dựa vào đàn ông, đừng tưởng rằng tên tình phu này đáng tin!”

Nói xong, sợ vệ sĩ đánh mình, ông ta lập tức chạy đi như một làn khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.