Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 718: Ngày nào còn có ông nội thì cái nhà này vẫn còn có vị trí cho con



“Cho nên hãy cẩn trọng, đừng có làm chuyện ngu ngốc.” Sở lão gia nói.

“Em đâu dám chứ. Dù sao thì chuyện này dù anh có đồng ý hay không thì em cũng phải để Dĩ Hằng được vào gia phả.” Nhị lão gia nói, “Ngày mùng 5 Tết, em sẽ đưa Dĩ Hằng đến gia tộc. Nếu anh vui vẻ, còn coi em là em trai, chịu để cho Gia Nguyên có con nối dõi thì đến tham dự. Nếu không thì anh không cần đến nữa.”

Sở lão gia thất vọng nhìn người em trai ông yêu thương bấy lâu, không ngờ em trai ông lại nói ra những lời như vậy.

“Tôi biết rồi.”

Nhị lão gia ngẩng lên nhìn Sở lão gia, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.

“Không còn chuyện gì khác thì em ra ngoài đây.”

Sở lão gia chưa nói gì, nhị lão gia đã đi ra ngoài. Tất cả mọi người đều nhìn nhị lão gia, Trì Dĩ Hằng có chút khó xử, muốn nói nhưng lại thôi.

“Chuyện không liên quan đến con.” Nhị lão gia vỗ vai Trì Dĩ Hằng an ủi.

“Ông nội...” Trì Dĩ Hằng khó khăn lên tiếng, “Đều tại con không tốt.”

“Đừng có tự gánh chuyện của người khác lên người mình, chẳng qua chỉ là có kẻ hẹp hòi cố tình gây chuyện thôi.” Khi nhị lão gia nói, Sở lão gia đúng lúc đang chắp tay sau lưng đi ra ngoài, nghe thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống.

Nhị lão gia hừ một tiếng, lên tiếng nói với Trì Dĩ Hằng, “Con là cháu nội của ông, vĩnh viễn là cháu của ông.”

Chú tư và thím tư đã không ngồi tiếp được nữa, bây giờ bầu không khí có chút khó xử, họ không biết phải nói gì cho phải. Đặc biệt là Sở lão gia và lão thái thái sắc mặt đen kịt, năm mới Tết đến, sao lại xảy ra chuyện thế này?

“Tôi thấy hôm nay mọi người cũng không có tâm trạng cùng đón năm mới nữa rồi.” Lúc này nhị lão gia nói, “Đi thôi, chúng ta về nhà tự đón năm mới với nhau. Có người không muốn gặp cháu nội tôi, không muốn gia đình đoàn viên thì cũng không cần đoàn viên nữa, người nhà chúng ta không thể thiếu một ai được.”

Nói xong, liền đi ra cửa.

Thím Cao nhìn Sở lão gia và lão thái thái, vội vã đuổi theo, “Nhị lão gia...”

“Cứ để nó đi!” Sở lão gia đột nhiên quát lớn một tiếng, “Nó chỉ biết nghĩ cho bản thân, từ đầu đến cuối chưa bao giờ để tâm đến người khác! Nó không muốn vui vẻ ở đây đón năm mới thì cứ để cho nó đi. Dù sao có ở lại tôi cũng sẽ không ngồi ăn cơm cùng Trì Dĩ Hằng!”

Trì Dĩ Hằng đã quyết tâm chia rẽ Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, chia rẽ gia đình Cố Lập Thành đoàn tụ, chỉ bởi vì sự ích kỷ của hắn. Người như vậy, có thể cách được bao xa hay bấy nhiêu, sao có chuyện xích lại gần được. Hơn nữa, hắn còn nhiều điểm đáng ngờ như vậy.

Trì Dĩ Hằng hơi cúi đầu, che đi sự dữ tợn trong đôi mắt. Nhị lão gia nhìn lại giống như dáng vẻ bị Sở lão gia làm tổn thương.

Nhị lão gia cười lạnh một tiếng, gọi chú tư và thím tư, “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Người nhà không hoan nghênh chúng ta thì chúng ta về nhà tự đón năm mới với nhau thôi!”

Chú tư và thím tư vội vã đứng dậy, thím tư ra hiệu bằng ánh mắt cho thím ba, lúc này mới đi cùng chú tư, khó xử nhìn Sở lão gia, rồi lại nhìn lão thái thái. Nhưng ngay cả lão thái thái cũng không có bất kỳ biểu hiện nào. Trước đây mỗi khi Sở lão gia nổi cơn thịnh nộ đều có lão thái thái ở bên cạnh khuyên nhủ, làm người hòa giải. Nhưng bây giờ rõ ràng là lão thái thái cũng không muốn giữ Trì Dĩ Hằng ở lại. Do đó, đối với lời Sở lão gia vừa nói, lão thái thái cũng không nói lời nào. Chú tư và thím tư biết thái độ của lão thái thái, liền cúi đầu đi ra cửa.

Trì Dĩ Hằng đi đến cửa, thấp giọng nói: “Ông nội, đừng vì con làm hỏng ngày lễ đoàn viên của gia đình. Năm ngoái không có con, mọi người đều cùng đón năm mới với nhau. Năm nay cứ giống như năm ngoái là được rồi. Mọi người đều ở lại cả đi, con đi được rồi.”

“Không được! Con đi rồi, một thân một mình đi đâu đón năm mới? Tết nhất thế này, tất cả mọi người đều ở bên gia đình, náo nhiệt vui vẻ, chỉ mình con cô đơn lủi thủi thì còn ra thể thống gì nữa! Ta là ông nội con, sao để con đón năm mới một mình được? Con yên tâm đi, ngày nào còn có ông nội, thì cái nhà này vẫn còn có vị trí của con.”

Mấy chục năm để con cháu lưu lạc bên ngoài, tuy nói là vì không biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng suy cho cùng cũng chưa từng chăm lo được cho hắn. Rõ ràng là người của Sở gia, nhưng lại không thể hưởng thụ tất cả mọi thứ của Sở gia, chỉ ở bên ngoài ủy khuất làm một giáo viên còm.

Vốn dĩ hắn phải là thiếu gia của Sở gia!

Tình cảm của nhị lão gia đối với Trì Dĩ Hằng là sự áy náy, sự bù đắp, cũng là sự chuyển dịch tình cảm.

“Ông nội...”

“Con đừng khuyên nữa.” Nhị lão gia cắt ngang lời Trì Dĩ Hằng, “Là cha con có lỗi với con, bây giờ ông không thể để con phải chịu ấm ức thêm nữa.”

Nhị lão gia hít sâu một hơi nói: “Ông đã nói rồi, cho dù chúng ta ở lại đây cũng không thể coi như không có chuyện gì mà vui vẻ đón năm mới được, chi bằng mọi người cùng về nhà chúng ta, cùng đón năm mới với nhau.”

“Ông nội, con xin lỗi, tất cả là tại con làm hỏng mọi việc.” Trì Dĩ Hằng thấp giọng nói, ngữ khí vô cùng tự trách. Sở lão gia nhìn Trì Dĩ Hằng giả bộ đáng thương, dứt khoát bỏ đi chỗ khác không nhìn thêm nữa. Không phải nói muốn đi cơ mà? Vậy thì đi mau đi, đừng có ở cửa nhà người ta giả bộ làm tịch nữa đi.

“Không liên quan gì đến con hết.” Nhị lão gia còn muốn châm chọc Sở lão gia thêm mấy câu. Nhưng lời đã đến bên miệng lại thu lại, đưa Trì Dĩ Hằng cùng chú tư thím tư đi về. Chú ba và thím ba vốn không phải cùng một nhà với nhị lão gia, nên không có lý đi theo. Nhưng vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, hai người có ngồi lại cũng như ngồi trên bếp lửa.

Thím ba tươi cười đứng dậy hỏi: “Lão phu nhân, sủi cảo chắc chưa làm xong nhỉ?”

“Đúng đúng, sủi cảo còn chưa làm xong, lão phu nhân.” Thím Cao đứng một bên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.