Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 719: Khó lòng phòng bị



Lão thái thái gật đầu, coi như vừa nãy chưa hề xảy ra chuyện gì, cười vẫy tay với thím ba, “Qua đây cùng làm bánh nào con.”

“Dạ.” Thím ba vội cười thưa vâng, rồi đi cùng lão thái thái vào nhà bếp.

Sở lão gia được Sở Chiêu Dương đỡ, ngồi xuống ghế sô pha. Sở Chiêu Dương pha trà đưa cho Sở lão gia và chú ba, rồi tự tay đặt cốc trà vào trong tay Sở lão gia.

“Đây là thái bình hầu khôi ông thích uống.” Giọng Sở Chiêu Dương trầm ổn, còn mang theo ý cười mơ hồ, dường như không hề bị chuyện của Trì Dĩ Hằng ảnh hưởng đến. Lúc này tâm trạng Sở lão gia mới khá hơn đôi chút. Cháu trai của ông đúng là rất được.

Ông khẽ nhấp một ngụm, gật đầu nói: “Được lắm.”

Thấy bầu không khí vì một câu nói của Sở Chiêu Dương mà trở nên hòa hoãn hơn, lúc này chú ba mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, đã nghe thấy Sở lão gia hỏi: “Chuyện của Trì Dĩ Hằng anh biết được bao nhiêu?”

Chú ba không khỏi “a” một tiếng, Sở lão gia nói: “Đừng có giả bộ, bình thường con có quan hệ với lão tứ rất tốt, thường xuyên qua lại với bác hai con.”

“Cũng không biết nhiều lắm, nhưng hai tháng trước đột nhiên Trì Dĩ Hằng tìm đến nhà chú hai, lúc đó con không có mặt, không biết họ đã nói gì. Sau đó chú hai liền gọi vợ chồng con đến nhà, chính thức giới thiệu Trì Dĩ Hằng với con. Lúc đó, cũng giống như hôm nay đưa cho con bản kết quả giám định DNA đó…”

“Nói đi.” Sở lão gia tức giận nói, “Từng này tuổi rồi, đừng có ấp a ấp úng như vậy.”

Chú ba cười nói, “Thực ra cho dù Trì Dĩ Hằng có nhận tổ quy tông thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì hết. Suy cho cùng cậu ta cũng chỉ là người đến sau, chuyện của Sở gia không để cho cậu ta biết là được. Dù sao cậu ta cũng là con cháu của Sở gia, để cậu ta lưu lạc bên ngoài cũng không tốt lắm. Hơn nữa, lão đại thực sự cũng chỉ có một đứa con trai này thôi.”

Sở lão gia cũng biết, chính bởi vì đó là đứa con trai duy nhất của Sở Gia Nguyên cho nên Sở lão gia mới không kiên quyết phản đối đến cùng. Nếu không, cho dù có thực sự phải trở mặt với nhị lão gia, Sở lão gia cũng sẽ không để kẻ gây họa Trì Dĩ Hằng đó bước vào cửa nhà.

Thấy chú ba nói như vậy, Sở lão gia cười lạnh: “Anh suy nghĩ quá nông cạn rồi.”

Sở lão gia vừa rồi đã nói toạc ra hết mọi chuyện với nhị lão gia, thực sự không còn hơi sức nói lại một lần nữa, liền nhìn Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương biết ý, nói ra những nghi ngờ về Trì Dĩ Hằng: “Bây giờ rốt cuộc hắn ta có bối cảnh thế nào, thế lực đứng sau lưng hắn là ai, tại sao trên tay hắn lại có quyền lực lớn như vậy, năng lực mạnh như vậy, chúng ta đều chưa điều tra ra được. Chỉ riêng điểm chuyện của hắn ngay cả Thorny cũng không điều tra ra được đã đủ để chúng ta phải nghi ngờ rồi.”

“Hắn không có gốc rễ ở Sở gia, chuyện của Sở gia không để hắn biết thì không khó. Nhưng nếu bởi vì chuyện của hắn làm liên lụy đến Sở gia thì sao? Sau khi được viết tên vào trong gia phả thì coi như là người của Sở gia rồi. Chúng ta có thể lo được bản thân, nhưng không thể lo quản được hắn. Chúng ta có thể giấu được hắn chuyện của Sở gia, hắn cũng có thể che giấu được chuyện của hắn không cho chúng ta biết. Chúng ta không biết gì về hắn, như vậy càng khó lòng phòng bị. Hơn nữa hôm nay nhìn thấy thái độ của nhị lão gia với Trì Dĩ Hằng như vậy, sau này chuyện của Sở gia liệu có giấu nổi Trì Dĩ Hằng được không?”

Chú ba liền trầm mặc, đồng tình với lời nói của Sở Chiêu Dương.

Đúng vậy, nhìn thái độ của nhị lão gia ngày hôm nay, áy náy cộng thêm mối quan hệ huyết thống với Sở Gia Nguyên, nhị lão gia chỉ muốn mang những điều tốt nhất cho Trì Dĩ Hằng, sao có thể giấu hắn chuyện của Sở gia được chứ? Chuyện của Sở gia không giấu được, Trì Dĩ Hằng lại che giấu được bản thân âm thầm làm ra những chuyện không rõ ràng, ngược lại còn làm liên lụy đến Sở gia.

Chú ba thử nghĩ một lát, đã thấy tê dại cả da đầu. Ông không hề nghi ngờ suy đoán của Sở lão gia và Sở Chiêu Dương. Hai người đã có thể nói ra được, như vậy suy đoán này chắc chắn có đến tám chín phần là đúng, chỉ là tạm thời chưa tìm được chứng cứ mà thôi.

Mặt chú ba đã hơi đỏ lên, ông đã từng này tuổi rồi nhưng lại không thể nhìn thấu đáo thông suốt mọi chuyện được như Sở Chiêu Dương. Chẳng trách Sở Chiêu Dương có thể phát triển được Sở Thiên như ngày hôm nay, cũng không phải chỉ bởi năng lực gia chủ của Sở Chiêu Dương.

Ấn tượng của Sở lão gia về chú ba cũng không hề kém, ít ra còn tốt hơn so với con trai ruột của ông. Chú ba vốn thông minh, không phải là đầu óc sáng suốt nhanh nhạy, mà là kiểu có thể nghe theo lời khuyên nhủ của người khác. Chú ba không bởi vì nghĩ Sở Chiêu Dương nhỏ tuổi hơn mình mà tự phụ, cho rằng không cần phải nghe theo lời của Sở Chiêu Dương. Cũng không bởi vì bản thân không bằng Sở Chiêu Dương mà cảm thấy mất mặt, xấu hổ quá thành phẫn nộ. Chỉ dựa vào điểm này đã tốt hơn Sở Gia Hồng nhiều rồi.

Trước kia Sở Gia Hồng không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng trước sự ưu tú ngày càng rõ rệt của Sở Chiêu Dương, khác biệt giữa Sở Gia Hồng và Sở Chiêu Dương càng lúc càng lớn, Sở Gia Hồng càng lúc càng ngứa mắt với đứa con trai này.

Bởi vì chuyện của Trì Dĩ Hằng khiến cho tâm trạng không vui, lúc này Sở lão gia đang thấy vui vẻ hơn đôi chút vì phản ứng của chú ba.

“Được rồi, năm mới Tết đến, đừng nói đến những đề tài trầm trọng đó nữa. Hôm nay không nhắc đến những chuyện không vui. Chiêu Dương, con đi tìm mấy chai rượu đến đây. Tối nay chúng ta phải uống cho say.” Sở lão gia vỗ đầu gối, “Còn chuyện của Trì Dĩ Hằng, đợi đến mùng 5 Tết rồi tính sau.”

Sở Chiêu Dương gật đầu, rồi đi tìm rượu. Anh cũng chưa cho Cố Niệm biết chuyện của Trì Dĩ Hằng. Hôm nay là 30 Tết, lại là năm đầu tiên Cố gia thực sự được đón Tết bên nhau, nói ra rồi sẽ khiến cho mọi người phiền não hơn. Đợi qua vài ba ngày nữa anh sẽ tìm cơ hội cho Cố Niệm biết sau vậy.

Lão thái thái nhìn mọi người ngồi quây quần quanh bàn ăn, tuy không đông đúc náo nhiệt bằng năm ngoái, nhưng không khí tốt hơn nhiều so với năm ngoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.