Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 721: Thằng nhóc này đúng là một thằng bé tham tiền



“Được.” Cố Niệm cười gật đầu.

Vì sợ Cố Niệm ngượng ngùng, Sở Chiêu Dương cố ý bưng sủi cảo đi về phòng khách, không ăn cùng mọi người. Bằng không lão thái thái sẽ trêu chọc Cố Niệm mất. Chú ba và thím ba mà nhìn thấy, không biết sẽ nghĩ về Cố Niệm như thế nào.

Nấu sủi cảo rất nhanh, lúc trước Mục Lam Thục thấy Cố Niệm nói chuyện với Sở Chiêu Dương nên không đến quấy rầy, lúc này mới đi đến giúp Cố Niệm bưng sủi cảo vào nhà.

Cậu nhóc nhìn thấy sủi cảo, cực kỳ hưng phấn, lại thấy Cố Niệm đang đối mặt với điện thoại di động, làm nổi lên sự hiếu kỳ, sự chú ý lập tức bị chuyển hướng, vội vàng chạy đến, nhào lên trên đùi Cố Niệm, mềm mại hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang nhìn cái gì vậy ạ?”

“Mẹ đang nói chuyện phiếm với ba con.” Cố Niệm chuyển màn hình điện thoại qua để cho cậu nhóc cũng nhìn thấy.

“Mẹ à, mẹ nói chuyện phiếm với ba, lại không gọi con!”

Hai vợ chồng nhà này giỏi thật, trong mắt có còn người con trai này hay không hả?

“...” Bị đôi mắt to của cậu nhóc lên án, Cố Niệm có chút chột dạ, đành phải giải thích, “Lúc đó con còn đang ngủ mà, lúc mẹ nói chuyện với ba con thì mẹ lại đang nấu sủi cảo ở nhà bếp, nên không có cách nào để nói cho con biết được.”

Cậu nhóc rất dễ dỗ, được Cố Niệm ôm vào lòng, chúm môi lại nói: “Thôi được.” Quay đầu nhìn về phía Sở Chiêu Dương: “Chúc ba năm mới mạnh khỏe!”

Sở Chiêu Dương cười, cũng nói chúc năm mới mạnh khỏe với cậu nhóc. Cậu nhóc vẫn còn nhớ đến tiền mừng tuổi của bé, lập tức nói: “Bánh Gạo Nhỏ trở về, sẽ cúi bái chúc năm mới cho ba, cho ông cố và bà cố.”

Sở Chiêu Dương lập tức hiểu được, thằng nhóc này đang nghĩ đến cái gì, cũng không nói toạc ra, lại nhân cơ hội này nói: “Vậy thì phải về nhanh một chút, nếu chậm thì sẽ không có tiền lì xì.”

“Tại sao vậy?” Cậu nhóc nóng nảy.

“Đây là tập tục của chúng ta, mùng một cho tiền lì xì.” Sở Chiêu Dương thản nhiên nói.

Cậu nhóc nghe thấy câu đó, lập tức sốt ruột: “Nhưng... nhưng con không thể về được mà.”

“Tình huống của con là đặc thù, có thể lùi lại hai ngày cho con, nhưng không thể để ra Tết được.” Sở Chiêu Dương nói.

“Vậy con... con sẽ về sớm.” Cậu nhóc vội vàng nói, cũng không thể để tiền lì xì chạy mất. Bé đã hẹn với bọn Tề Hữu Tuyên rồi, muốn so với nhau xem ai nhận được nhiều tiền mừng tuổi nhất.

“Thì ra con là vì tiền lì xì, chứ không phải thật sự nhớ đến chúng ta à?” Sở Chiêu Dương bĩu môi, “Ba phải đi mách cho bà cố con biết mới được.”

“Nhớ mà!” Cậu nhóc sốt ruột cầm lấy điện thoại trong tay Cố Niệm, nhìn như thể, hận không thể đi vào bên trong điện thoại di động, nói thật rõ với Sở Chiêu Dương, “Con cũng rất nhớ mọi người!”

Cho nên, không thể thiếu chút tiền mừng tuổi nào đâu đó.

Cố Niệm: “...”

Bây giờ cô mới biết, thằng nhóc này đúng là một thằng bé tham tiền.

Mục Lam Thục không nhìn nổi nữa, lập tức vẫy tay với cậu nhóc, “Bánh Gạo Nhỏ à, không phải con vẫn muốn ăn sủi cảo sao? Mau tới ăn đi. Đây chính là sủi cảo phỉ thúy bạch ngọc mà mẹ con làm riêng cho con đó.”

Cậu nhóc cũng không thích sủi cảo cho lắm, nhưng bây giờ là lễ mừng năm mới, vì có thể ăn được tiền xu, kính trọng chủ tịch Mao nên mới ăn.

Vì để cho cậu nhóc thích, nên Cố Niệm đã thay đổi cách nhào nặn. Lúc trước nhìn thấy một cách ở trên mạng, dùng nước rau chân vịt hòa với bột thì bột mì sẽ biến thành màu xanh biếc, vô cùng đẹp, trộn với bột mì màu trắng bình thường, làm sủi cảo được gói ra sẽ như một viên ngọc trắng sáng, nhìn rất đẹp mắt. Suy một ra ba, Cố Niệm còn dùng nước cà chua điều chế ra bột mì màu hồng, sủi cảo được gói ra màu giống cánh hoa hồng. Bề ngoài cực kỳ xinh đẹp làm cậu nhóc ăn cũng vui vẻ hơn một chút.

Không biết cậu nhóc nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn như viên bột bỗng nhiên lại nở ra một nụ cười giảo hoạt, buông chân Cố Niệm ra, chạy đi bưng đĩa sủi cảo của mình đến đây.

Sủi cảo này là Mục Lam Thục chia cho bé, bé còn nhỏ cũng không ăn được nhiều, nên trước tiên dùng đĩa nhỏ múc cho bé 10 cái. Mấy cái sủi cảo trong đĩa của bé nhỏ nhất ít nhất nên rất dễ phân biệt.

Cậu nhóc bưng cái đĩa thở hồng hộc chạy về, để cái đĩa ở trước camera của điện thoại di động, khoe khoang: “Ba ơi ba xem này, đây là bánh mà mẹ gói cho con đó. Có hình bông hoa hồng và phỉ thúy bạch ngọc, không giống với bánh mà mọi người ăn đâu nha!”

Trên khuôn mặt của cậu nhóc mang vẻ mặt “Ba không ăn được đâu”.

Sở Chiêu Dương: “...”

Anh lặng lẽ nhìn Cố Niệm một cái, không cần lên tiếng, Cố Niệm cũng biết Sở Chiêu Dương muốn nói cái gì. Để đề phòng người đàn ông này biến thành oán phu, Cố Niệm vội vàng bảo đảm: “Em về sẽ gói cho anh giống hệt như vậy.”

Sở Chiêu Dương mím môi không nói chuyện, Cố Niệm luôn cảm thấy cả ngày hôm nay, không biết trong lòng Sở Chiêu Dương đang suy nghĩ về chuyện gì. Có hỏi thì anh cũng không nói. Cuối cùng Cố Niệm không chịu nổi liền vội hỏi, Sở Chiêu Dương mới nói: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Cố Niệm: “...”

Làm sao cô biết được là nói về cái gì chứ.

Cậu nhóc như đang cố ý chọc giận Sở Chiêu Dương, bưng cái đĩa, quay về phía màn hình bắt đầu ăn, ăn vô cùng ngon. Chỉ tiếc, ăn cả một đĩa nhưng lại không ăn ra được một đồng tiền xu nào.

Dạ dày của cậu nhóc không lớn, hơn nữa lại vừa mới ăn cơm tất niên xong, ngủ một giấc rồi tỉnh dậy lại không có khẩu vị gì nên bây giờ cũng không ăn được nữa. Cho dù có cố ăn thêm, Cố Niệm cũng không cho, sẽ không tiêu.

Cố Lập Thành lặng lẽ quan sát một lúc, nhìn đúng một cái sủi cảo, lén lút gắp vào trong đĩa của mình, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng nhún nhún, bên trong có chút cứng rắn, lộ ra dấu vết của tiền xu. Lập tức nói với cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ à, ông ngoại không ăn hết, con ăn một cái giúp ông ngoại, có được không?”

Cậu nhóc rất muốn thử vận may một chút, nói không chừng có thể ăn được tiền xu từ bên trong thì sao. Vì vậy nháy mắt, chờ mong nhìn Cố Niệm.

Cố Niệm biết Cố Lập Thành nói như vậy, thì nhất định là có tiền xu ở bên trong. Cũng không thể để cậu nhóc ôm tiếc nuối mà đón Tết được, lập tức gật đầu, nói: “Vậy cũng chỉ có thể ăn thêm một viên nữa thôi, xem thử vận may. Nếu còn ăn thêm, con sẽ tức bụng đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.