Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 726: Không ngại thì ở ngay trước mặt tôi, nói lại một lần nữa đi



Không ngờ Tiểu Béo là một đứa trẻ thành thật, nghiêm túc thực hiện lời hứa của mình như thế này. Con cái nhà ai mà chả là bảo bối, làm gì có đạo lý để cho con nhà người ta liều mạng bị thương, bảo vệ con nhà mình đâu chứ?

Cố Niệm áy náy hỏi: “Bị thương ở đâu?”

Tiểu Béo lắc đầu: “Con chỉ bị đánh mấy cái thì chú ấy đã đến rồi, bọn họ còn chưa kịp ra tay với con.”

“Lần sau đừng như vậy, hai đứa con phải cùng nhau chạy, cho dù là rất tức giận cũng không được đánh nhau, nhất là không được đánh nhau với người lớn hơn các con, trong khi biết rõ mình đánh không lại. Có chuyện gì thì cũng phải trở về tìm người lớn, đương nhiên mọi người sẽ làm chủ cho các con.”

Tiểu Béo gật đầu.

“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại đến đây ạ?” Cậu nhóc hỏi.

“Là có một bạn nhỏ đến nhà tìm chúng ta, nói các con ở bên ngoài bị người khác bắt nạt.” Cố Niệm nói.

Giải thích xong, lúc này mới nhìn về phía bốn đứa nhóc Trương Húc Dương, quay đầu hỏi Sở Chiêu Dương: “Anh muốn xử lý thế nào?”

“Cho dù xử phạt chúng nó thế nào thì trước tiên phải gọi ba mẹ chúng tới đã. Lời nói của trẻ con đều do ba mẹ dạy.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói, “Mấy đứa nhỏ này em có biết không?”

Cố Niệm lắc đầu, Mục Định Kiệt đi đến, nói: “Cậu biết đấy, cậu còn có số điện thoại của ba mẹ chúng, cậu sẽ lập tức đi gọi họ đến.” Mục Định Kiệt cũng tức giận, rốt cuộc đã dạy đứa nhỏ như thế nào để cho bọn nó nói lời ác độc như vậy chứ.

Lúc này Trương Húc Dương cũng kịp phản ứng lại, vội vàng nháy mắt với đồng bọn, muốn bỏ chạy. Nhưng vừa quay đầu lại, thì trông thấy Cố Lập Thành.

“Bắt nạt người khác xong thì muốn đi à?” Cố Lập Thành lạnh giọng nói, ngăn cản đám Trương Húc Dương lại.

Lúc này Mục Lam Thục dẫn theo ba mẹ của Tiểu Béo vội vã chạy tới. Nhiều người lớn ở đây như vậy, cho dù mấy đứa nhóc Trương Húc Dương còn muốn chạy thì cũng không chạy được.

Ba mẹ của bốn đứa nhóc Trương Húc Dương đều nhận được điện thoại của Mục Định Kiệt thì rối rít chạy đến, nhìn thấy nhóm người lớn Sở Chiêu Dương, sắc mặt âm trầm bao vây con trai của mình. Mẹ Trương vốn là một người chua ngoa, thấy thế lập tức xông đến, cũng không hỏi trước nguyên nhân là gì, mặc kệ rốt cuộc là ai đúng ai sai, thì trước tiên đã che chở cho Trương Húc Dương ở trong lòng.

Sắc mặt bất thiện nói với Cố Niệm: “Mấy người làm gì vậy? Mấy người là người lớn lại đi bắt nạt trẻ con à? Có biết xấu hổ hay không hả?”

Còn không chờ Cố Niệm nói, mẹ của Tiểu Béo lại là người đầu tiên không vui.

Mẹ Vu vừa thấy con trai mập nhà mình bị bắt nạt thành như vậy thì vô cùng tức giận. Bình thường mấy đứa nhóc này tuổi còn nhỏ lại không lo học cho giỏi, cái tốt không học lại đi học cái tính côn đồ ở ngoài đường, khắp nơi đi bắt nạt người khác. Mẹ Vu cũng không trách Bánh Gạo Nhỏ, Tiểu Béo lớn tuổi hơn nên phải bảo vệ em trai. Nếu không phải là mấy đứa nhóc Trương Húc Dương đi đến gây chuyện thì hai đứa nó cũng sẽ không bị thương.

Bây giờ nghe thấy câu nói của mẹ Trương, mẹ Vu không chút khách khí nói: “Lúc trước bốn đứa bọn nó bắt nạt con tôi và Cẩn Du, tại sao cô không nói? Bây giờ người lớn trong nhà đến đây giảng đạo lý với chúng nó, tại sao lại thành bắt nạt người khác hả?”

“Con lại bắt nạt người khác à?” Mẹ Lý kéo cánh tay Lý Dục Nhân.

Lý Dục Nhân sợ hãi co rúm lại một chút, sợ về nhà bị đánh nên nói: “Con không bắt nạt người khác, là mẹ nói Sở Cẩn Du không có ba, không biết mẹ nó làm bậy ở bên ngoài thế nào...”

Mẹ Lý biến sắc, vỗ lên đầu Lý Dục Nhân một cái.

“Con nói bậy cái gì đấy, mẹ nói câu này bao giờ hả?” Mẹ Lý tức giận, không dám nhìn người nhà Cố Niệm, “Con nghe ai nói vậy hả? Mau xin lỗi người ta đi!”

“Chính là mẹ nói mà!” Lý Dục Nhân lớn tiếng.

“Còn dám mạnh miệng, mẹ thấy bình thường mẹ đánh con còn nhẹ đấy!” Mẹ Lý trực tiếp đưa Lý Dục Nhân cho cha Lý, để tránh nó lại nói ra lời gì không nên nói nữa.

Quay đầu phát hiện nhà Cố Niệm trầm mặt, cô ta chột dạ cười gượng hai tiếng, nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, nói bậy. Là con nhà tôi sai, thật xin lỗi. Trở về chúng tôi nhất định sẽ phê bình dạy dỗ nó lại thật tốt.”

Nói xong, lại quay đầu lại hung hăng trừng Lý Dục Nhân: “Đều do đánh con còn nhẹ đây mà!”

Cha mẹ của hai đứa bé kia cũng đều giục con trai nhà mình xin lỗi với Bánh Gạo Nhỏ và Tiểu Béo. Vừa nãy nghe Lý Dục Nhân nói, rốt cuộc cũng biết bốn đứa bé này đã nói gì. Họ đều cực kỳ lúng túng, rảnh rỗi nói linh tinh ở trên bàn cơm trong nhà, có ai ngờ lũ nhỏ lại ghi nhớ đâu chứ. Ghi nhớ thì thôi đi, còn nói ra ngay trước mặt người ta nữa.

Đây đúng là đắc tội mà!

“Tôi là cha của Cẩn Du, tôi còn không biết mình không cần nó lúc nào nữa.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.

Mọi người cả kinh, ai có thể nghĩ tới tối hôm qua còn đang đoán Sở Cẩn Du là đứa không có ba thì hôm nay ba nó lập tức xuất hiện chứ.

Sở Chiêu Dương lãnh đạm quét mắt nhìn đám người mẹ Trương, “Chỉ vì tôi có việc đến muộn hai ngày, vợ của tôi đã bị người khác nói huyên thuyên, ở bên ngoài bị người ta vứt bỏ, còn con trai của tôi lại thành đứa bé không có ba. Các người nói những lời này là dựa vào cái gì hả?”

Mẹ Trương mím chặt môi, vẫn luôn đanh đá, lúc này cũng lên tiếng đầu tiên: “Thế thì cũng là do trẻ con không hiểu chuyện nên nói bậy, chúng tôi chưa bao giờ nói vậy cả.”

Cô ta đẩy Trương Húc Dương: “Đi xin lỗi với hai em trai đi!”

“Xin lỗi!” Trương Húc Dương vội vàng to giọng nói.

Rõ ràng đây không phải là lời xin lỗi thật lòng.

Động tĩnh bên này kéo đến không ít hàng xóm xung quanh từ trong nhà đi ra.

Sở Chiêu Dương thong thả cất giọng: “Mấy người tò mò về chồng của Cố Niệm, cha của Cẩn Du phải không? Bây giờ tôi ở đây, cái lưỡi bình thường nhai đi nhai lại của các người, không ngại thì ở ngay trước mặt tôi, nói lại một lần nữa đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.