Cố Niệm lại nghĩ, Sở Chiêu Dương lớn hơn cô, hơn nữa đa phần tuổi thọ của nữ dài hơn tuổi thọ của nam. Nghĩ đến chuyện anh có thể sẽ bỏ lại cô trước, trong lòng Cố Niệm lại đau xót, lập tức ôm anh thật chặt.
Sở Chiêu Dương không biết cô nhóc này lại nghĩ đến cái gì, nhưng cũng có thể cảm giác được sự bất an của cô, nên chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ từng cái một lên lưng cô.
“Chiêu Dương...” Cố Niệm kêu lên, trong giọng nói mềm mại còn mang theo bất an.
“Làm sao vậy?” Sở Chiêu Dương lập tức hỏi.
“Nếu như sau này... anh bỏ em lại trước, thì em sẽ không chịu nổi.” Cố Niệm nói, “Chờ đến khi chúng ta già rồi, Bánh Gạo Nhỏ cũng lớn, có nhà của mình. Nếu như... nếu như anh đi trước, em sẽ đi theo anh.”
Sở Chiêu Dương căng thẳng trong lòng, dùng sức ôm cô thật chặt, “Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến cái này vậy?”
Cố Niệm lắc đầu: “Anh đồng ý với em đi, đừng bỏ em lại trước, có được không?”
“Được.” Sở Chiêu Dương ôn nhu nói, bỗng nhiên nở nụ cười, “Nói như vậy, từ giờ trở đi anh phải chú ý bồi bổ thân thể, bảo vệ sức khỏe của mình thật khỏe mạnh, mới có thể một mực chăm sóc em, bảo vệ em.”
Cố Niệm dùng sức gật đầu, “Đúng vậy, em phải có anh bảo vệ mới được đó. Nếu không, em có thể bị người khác bắt nạt đấy.”
“Thì đó, anh cũng không thể bỏ em lại, đi trước em được.” Sở Chiêu Dương cúi đầu, hôn nhẹ lên chóp mũi của cô, “Chúng ta sẽ bảo vệ lẫn nhau thật tốt. Có anh ở đây, sẽ không để cho người khác bắt nạt em.”
“Ừ.” Cố Niệm gật đầu, “Nhỡ đâu sau này Bánh Gạo Nhỏ tìm được một người vợ đối xử với em không tốt, thì làm sao bây giờ? Chỉ có anh là chỗ dựa cho em thôi.”
“Nó dám à?” Giọng nói của Sở Chiêu Dương lập tức trở nên trầm xuống.
Rõ ràng là chuyện của hơn hai mươi năm về sau nữa, để cho hai người này thảo luận lại như ở ngay trước mắt. Chắc là bị Cố Niệm ảnh hưởng, ngay cả Sở Chiêu Dương cũng đều trở nên nghiêm túc.
“Em yên tâm đi, đến lúc đó hai chúng ta cũng sẽ lau mắt thật sạch, nếu nó dám tìm một người vợ đối xử với em không tốt thì anh sẽ cắt đứt chân của nó!”
Cố Niệm đột nhiên “Hì hì” nở nụ cười, nói: “Bánh Gạo Nhỏ còn lâu mới như vậy. Nó là một đứa bé ngoan hiếu thảo, bây giờ cũng đã biết bảo vệ em rồi đó, sau này cũng sẽ không tìm một người vợ bắt nạt em đâu.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Không phải vừa nãy cô còn nói là lo lắng sao? Bây giờ lại nói tốt cho Bánh Gạo Nhỏ, như thể thành anh sai rồi đó. Đúng là chỉ có con gái và tiểu nhân là khó bảo... Trong lòng Sở Chiêu Dương lặng lẽ thì thầm một câu.
“Nếu em thấy sau khi Bánh Gạo Nhỏ lớn lên sẽ không quấn quýt em nữa nên trong lòng khó chịu, vậy thì chúng ta sẽ lại sinh một đứa nữa.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói, “Như vậy, sẽ luôn có một cục thịt nhỏ mềm mại dính lấy em.”
Cố Niệm: “...”
Tại sao đề tài câu chuyện lại rẽ sang phía trên này vậy?
Cô còn chưa kịp nói gì, thì môi đã bị Sở Chiêu Dương chặn lại. Cố Niệm bị anh hôn làm cho hít thở không thông, cũng không biết từ đâu mà anh lấy được sức lực lớn như vậy, cũng không cần lấy hơi luôn. Thật vất vả mới được anh buông lỏng ra một chút, nhưng anh lại chưa hoàn toàn buông môi cô ra.
“Hôm nay anh không mệt à?”
Rốt cuộc Sở Chiêu Dương cũng khẽ buông cô ra một ít, con ngươi đen sâu kín nhìn cô, “Không mệt.”
Cuối cùng, lại bổ sung một câu, “Anh còn trẻ.”
Cố Niệm: “...”
Ai nói anh lớn tuổi đâu chứ?
“Nếu em mệt thì cứ nằm đó, không cần động đậy.” Sở Chiêu Dương đè cô xuống, đôi môi mỏng nóng bỏng hôn dọc từ trên môi của cô kéo đi xuống, thưởng thức từng chỗ một, “Anh ở bên trên, tự mình động là được rồi.”
Cố Niệm: “...”
Người này, gần đây lên mạng xem lung tung cái gì vậy hả?
Tuy nói người dùng sức là anh, nhưng mỗi lần Cố Niệm đều cảm thấy mình mới là người mệt nhất. Cố Niệm cũng không rõ, cô thật sự là cái người năm im không động mà. Nhưng vì sao thắt lưng mỏi nhừ, mà chân cũng mỏi nhừ chứ. Hình như còn mệt mỏi hơn so với anh nữa kia.
Cố Niệm lầu bầu câu gì đó, Sở Chiêu Dương cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà hơn ba mươi, sắp bốn mươi tuổi gì gì đó.