Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 774: Uy hiếp



“Chuyện này…” Bây giờ Cục trưởng Lưu đâu còn không hiểu ý của Mạc nguyên soái. Đem vụ của Sở Chiêu Dương bàn giao cho Tổng Cục cảnh sát, vậy thì sẽ hỏng hết kế hoạch lúc trước.

“Mặc dù như vậy nhưng phân Cục chúng tôi cũng muốn tranh thủ cơ hội lần này. Hơn nữa, kinh nghiệm đều do tích lũy mà có, cứ ưu tiên kinh nghiệm, không cho bọn họ cơ hội, kinh nghiệm tích lũy không đủ, vậy thì họ mãi sẽ không có sức cạnh tranh không phải sao?” Cục trưởng Lưu nói, “Mạc nguyên soái, chúng tôi thực sự rất muốn tranh thủ cơ hội lần này, xin hãy cho chúng tôi thử sức. Hơn nữa, vì chuyện này mà các anh em dưới quyền vẫn chưa được nghỉ ngơi, làm việc liên tục gần 24 giờ rồi. Bây giờ ông đột nhiên bảo chúng tôi bàn giao vụ của Sở Chiêu Dương cho Tổng Cục, vậy thì những công sức lúc trước chúng tôi bỏ ra xem như công cốc. Điều này đối với bọn họ cũng không công bằng.”

Mạc nguyên soái gật đầu: “Ra là vậy.”

Nhưng Cục trưởng Lưu vừa mới vui mừng chưa đầy 3s thì đã nghe thấy Mạc nguyên soái nói: “Thế này đi, gọi mấy cậu trẻ do các anh phụ trách cùng đến Tổng Cục để học tập.”

Cục trưởng Lưu: “…”

Mạc nguyên soái sao lại thích nói chuyện nhát gừng như thế chứ?

“Đây chính là một cơ hội học tập hiếm có, biết bao đồng nghiệp của các phân Cục muốn giành lấy cơ hội này cũng không giành được. Cậu bảo các chàng trai trẻ phải quý trọng. Nhân cơ hội này học tập thật tốt, rút ra kinh nghiệm, nếu như biểu hiện tốt chưa biết chừng còn có thể được các đàn anh ở Tổng Cục chú ý đến.”

Nói xong, Mạc nguyên soái còn vỗ vai khích lệ Cục trưởng Lưu.

Chuyện này nếu như đổi lại là trước khi Trì Dĩ Hằng và Tô Hân Nhã tìm đến, có thể có được đãi ngộ như vậy, Cục trưởng Lưu chắc chắn sẽ vui đến muốn bay. Nhưng bây giờ, trong lòng ông ta chỉ còn lại lòng đầy cay đắng. Quả nhiên ông ta vẫn không đấu lại củ gừng già Mạc nguyên soái này!

Cuối cùng, không thể không đồng ý yêu cầu này của Mạc nguyên soái, ông ta thả Sở Chiêu Dương ra ngoài. Hơn nữa, dưới yêu cầu của Mạc nguyên soái, mở còng tay cho anh.

Vốn dĩ Cục trưởng Lưu không muốn đồng ý, nhưng Mạc nguyên soái nói: “Có tôi ở đây, tôi đứng ra đảm bảo, cậu còn không tin tôi sao?”

Cục trưởng Lưu không dám không tin Mạc nguyên soái, vì thể lại vội vàng cho người mở còng tay cho Sở Chiêu Dương.

Luật sư Hạ vừa mới đến, có chút mơ hồ. Lẽ nào như vậy đã giải quyết xong rồi? Mạc Cảnh Thịnh nói tình huống hiện tại cho luật sư Hạ nghe, ông ta mới hiểu.

Từ khi Sở Chiêu Dương bị bắt đến khi được thả ra cũng không quá lâu, đối phương vẫn chưa kịp ra tay. Mà phản ứng của Cố Niệm quá nhanh, không những liên tiếp báo cho các nhân vật khác nhau, vừa đến đã tạo ra một trận hỗn loạn, khiến bọn họ không có cách nào ra tay với Sở Chiêu Dương. Khó khăn lắm mới dẹp yên hỗn loạn thì Cố Lập Thành lại đến. Cố Lập Thành đề nghị muốn đứng ngoài quan sát, mặc dù Cục trưởng Lưu đang kéo dài thời gian nhưng cũng không dám manh động với Sở Chiêu Dương. Bởi vì yêu cầu của Cố Lập Thành thực sự hợp lý, nếu như Mạc nguyên soái không đến, Cục trưởng Lưu cũng phải đồng ý với ông. Mà khi Cục trưởng Lưu vẫn chưa kịp thu xếp ổn thỏa thì Mạc nguyên soái lại xuất hiện. Hết người nọ đến người kia đến, người sau đáng sợ hơn người trước.

Cuối cùng, Cục trưởng Lưu chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Chiêu Dương được khách sáo tiễn lên xe.

Hừ, tiếp nhận điều tra!

Tiếp nhận điều tra cái rắm ý!

Sự việc thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, Sở Chiêu Dương đâu còn có thể gặp chuyện chứ. Cục trưởng Lưu sa sầm mặt, cắn răng, xoay người về phòng làm việc. Ông ta đã gọi điện cho Trì Dĩ Hằng vì Tô Hân Nhã đã nói chuyện này do Trì Dĩ Hằng toàn quyền phụ trách. Cô ta chỉ là người trung gian, để Cục trưởng Lưu biết lập trường của Tô gia mà thôi.

Trì Dĩ Hằng nghe máy, Cục trưởng Lưu không nói cho hắn nghe chuyện xảy ra tối nay, chỉ nói Sở Chiêu Dương đã bị đưa đến Cục cảnh sát.

“Có vấn đề gì?” Trì Dĩ Hằng hỏi.

Cục trưởng Lưu trầm ngâm một lúc, nói: “Không có vấn đề gì, nhưng tôi phải liên hệ trực tiếp với Tô tướng quân.”

Chuyện tối nay bại lộ, cuộc đời sự nghiệp của ông ta sẽ chấm hết. Đừng nói có thể leo lên cao, ngay đến nghỉ hưu bình thường cũng không được, e rằng còn phải tiếp nhận điều tra. Một điều không tốt nữa là còn phải gánh tội thay cho Tô gia. Cục trưởng Lưu luôn tận sức vì Tô gia, ông muốn tranh thủ lợi ích nhiều nhất có thể cho mình. Mà Trì Dĩ Hằng rõ ràng không phải là người có thể quyết định điều này. Vì vậy ông ta phải trực tiếp liên hệ với Tô tướng quân.

Trì Dĩ Hằng cười giễu cợt một tiếng: “Tô tướng quân là ai? Là người ông nói liên hệ là liên hệ được sao?”

“Có chuyện gấp rất quan trọng, nếu như có thể liên hệ với Tô tướng quân, kế hoạch của các người sẽ không có vấn đề gì. Bằng không…” Cục trưởng Lưu không nói tiếp nữa nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Trong điện thoại, Trì Dĩ Hằng ngập ngừng một lát, hỏi: “Ông muốn lúc nào liên hệ với Tô tướng quân?”

“Bây giờ.” Cục trưởng Lưu nói.

Trì Dĩ Hằng trách mắng: “Ông cũng không xem thời gian. Bình thường vào ban ngày có thể để ông đích thân nói chuyện với Tô tướng quân đã là coi trọng ông lắm rồi. Bây giờ là lúc nào, ông còn muốn đích thân nói chuyện với Tô tướng quân?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.