Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 807: Từng tuổi này rồi, khó khăn lắm mới lấy được vợ



Mọi người bên trong cửa: “...”

Chủ ý là cô đưa ra mà?

Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn vào cái loa, anh thật sự có chút… không mở miệng nổi.

Ngụy Chi Khiêm nhìn ra, quyết định tận lực giúp cho Sở Chiêu Dương, lại gõ vào cửa: “Mở cửa đối mặt nói chuyện đi!”

“Yêu cầu đã nói xong hết rồi, không cần mở cửa.” Sở Điềm nói.

Muốn lừa cô mở cửa, đừng có mơ!

“Em có bản lĩnh làm khó anh mình thì sẽ có bản lĩnh mở cửa!” Ngụy Chi Khiêm thuận miệng nói ra.

Mọi người: “...”

Anh bị dì Tuyết nhập à?

Ngụy Chi Khiêm dừng lại, cũng cảm thấy dường như không đúng lắm.

“Anh, mau lên đi, có muốn nhìn thấy chị dâu sớm không?” Sở Điềm thúc giục nói.

Sở Chiêu Dương cắn răng, nói: “Đợi chút, anh đi xuống.” Sau đó cầm theo loa vô tuyến đi xuống lầu.

Cả đám người Ngụy Chi Khiêm đứng nhìn, kiểu náo nhiệt này không thể bỏ qua, vội vàng đi theo sau.

Vì thế, một đám người vừa mới đi lên chưa đầy năm phút, lại đùng đùng kéo nhau đi xuống lầu.

Nhà mà Cố Lập Thành mua là loại cao cấp trong khu vực này, các thiết bị máy móc đều có đầy đủ. Những người sống ở đây tuy không đặc biệt quan trọng như người kế thừa của bát đại gia tộc giống nhóm người của Sở Chiêu Dương, nhưng cũng nổi tiếng trên thương trường và giới chính trị. Vì thế mọi người cũng không đến mức vì hàng xe đồ sộ rước dâu dưới nhà mà chạy ra xem náo nhiệt. Nhưng trẻ con trong nhà lại rất thích chuyện náo nhiệt này. Trẻ con chơi cùng nhau trong khu này đều nói muốn xem cô dâu chú rể nên đều chạy ra. Lúc này xung quanh Sở Chiêu Dương, thật sự đã có rất nhiều trẻ con. Còn có vài người lớn đi qua đường, nhìn dáng vẻ của bọn họ rất hiếu kỳ muốn dừng lại xem. Đa số mọi người đều đoán ra được là muốn rước dâu, đang bị làm khó, vì thế họ cũng muốn xem rốt cuộc là đang chơi cái gì.

Sở Chiêu Dương đứng giữa bị mọi người vây quanh, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng ngủ của Cố Niệm. Cửa sổ đã được mở ra, nhưng theo phong tục thì Cố Niệm là cô dâu nên không được xuống giường. Vì thế Sở Chiêu Dương cũng không nhìn thấy cô.

Cả nhóm người của Sở Điềm và Tống Vũ ồn ào đứng kín cả cửa sổ, có thể nhìn thấy bọn họ đang giơ điện thoại lên chuẩn bị quay clip lại.

Sở Chiêu Dương: “...”

Sở Điềm không hề quên trọng trách chống đối lại anh trai, cô hét to thúc giục: “Nhanh lên đi nào!”

Sở Chiêu Dương: “...”

Sở Chiêu Dương đành phải căng da đầu, mặc kệ mọi người xung quanh. Lần này anh không thể nào mặc cảm tự ti như lúc ở khu nghỉ dưỡng nữa. Đây là nhà của ba mẹ vợ, anh còn phải đưa Cố Niệm trở về!

Cắn răng, căng chặt da đầu, anh đang chuẩn bị nói thì lại nghe Sở Điềm nhắc nhở: “Nói lớn lên một chút, Cố Niệm muốn nghe!”

Sở Chiêu Dương: “...”

Đối xử với anh trai như vậy, trở về sẽ tính sổ với nó sau!

Sở Chiêu Dương cũng không dám làm lỡ việc rước dâu, vì thế giơ loa lên, hét to: “Cuối cùng tôi cũng lấy được vợ rồi! Cuối cùng tôi cũng lấy được vợ rồi! Cuối cùng tôi cũng lấy được vợ rồi!”

Xung quanh, bà nói với cháu trai của mình: “Con phải học thật giỏi, lớn lên mới lấy được vợ. Nếu không sẽ giống như chú này, từng tuổi này rồi nhưng khó khăn lắm mới lấy được vợ.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Hôn lễ của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm không hề cho giới truyền thông tham gia, nhưng cũng gửi thiệp mời cho phóng viên của truyền thông Nam Âm, để bọn họ độc quyền đưa tin về đám cưới. Tất cả chi tiết và hình ảnh của đám cưới đều chỉ cho phép bọn họ đưa tin. Đương nhiên việc này là nể mặt của Nam Cảnh Hành.

Nam Cảnh Hành đi đến bên cạnh phóng viên của công ty mình, phóng viên và nhiếp ảnh gia nhìn thấy ông chủ, lập tức căng thẳng: “Nam thiếu!”

“Đã quay lại chưa? Đã chụp lại chưa?” Nam Cảnh Hành đứng giữa đám đông náo nhiệt, thúc giục hỏi phóng viên.

“Đã chụp lại rồi!” Phóng viên hào hứng nói.

Tuy căng thẳng nhưng bản thân là phóng viên, bản năng nghề nghiệp thì không thể nào quên. Lúc Sở Điềm đang hét ở trên thì phóng viên đã nhận thức được khung cảnh này sẽ rất hoành tráng. Theo như hình tượng nói năng thận trọng, người lạ khó đến gần của Sở Chiêu Dương, đứng công khai ở đây nói những lời này, chẳng khác gì trời sắp đổ mưa máu vậy!

“Làm rất tốt!” Nam Cảnh Hành cười ra tiếng, “Khi nào về thì phát sóng.”

Phóng viên: “...”

Nam thiếu, làm thế có được không?

Là bạn bè với nhau mà.

Rất hủy hoại hình tượng của Sở thiếu đấy!

Nam Cảnh Hành hoàn toàn không nghĩ vậy: “Cảnh tượng hiếm có mà, có lẽ cả đời này cũng chỉ được thấy một lần, sau này muốn thì cũng không còn cơ hội, mau phát sóng để mọi người đều biết, video thế này nhất định sẽ rất hot.”

Phóng viên: “...”

Phóng viên vừa chửi thầm ông chủ của mình, vừa đồng ý cách nghĩ của ông chủ, nhân lúc người qua đường chưa đăng lên, nhanh chóng dùng danh nghĩa của công ty mình, phát sóng cảnh Sở Chiêu Dương cầm loa hét to việc mình đã lấy được vợ. Nhân tiện ra sức đổ lỗi cho Nam Cảnh Hành, phía sau còn tag thêm Nam Cảnh Hành vào. Để tránh Sở Chiêu Dương sau này đến tính sổ sẽ báo thù lên đầu đám phóng viên bọn họ, phải sớm ghi rõ tên của kẻ đầu sỏ tội ác, để tự bọn họ giải quyết với nhau.

Sở Chiêu Dương nhanh chóng hét xong ba lần, không dám chần chừ thêm chút nào, đỏ mặt, ngại ngùng xông vào cầu thang.

Phản ứng của những người khác đều chậm hơn anh một chút.

Sau khi Sở Chiêu Dương vào trong thang máy, những người khác mới xông vào: “Đợi đã, đợi đã, đừng đóng cửa!”

Sở Chiêu Dương liền ấn nút mở cửa, đợi bọn họ. Cả đám người chen chúc đến khi thang máy không chứa nổi nữa mới đóng cửa, để người phía sau đợi chuyến kế tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.