Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 837: Ngửi thôi cũng đã thấy ê răng



Sở Chiêu Dương gật đầu, bấy giờ mới yên tâm hơn một chút. Vì Cố Niệm suýt chút nữa sảy thai, Sở Chiêu Dương cũng không vội cho Cố Niệm xuất viện. Anh gọi hết người của Tộc bộ đến canh giữ xung quanh. Sau đó cho Cố Niệm làm một đợt kiểm tra toàn diện, xác định không sao, ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi mới xuất viện.

Trước đó xảy ra chuyện bắt cóc, lại suýt chút nữa thì sảy thai, hai người cũng không có tâm trạng ở bên ngoài hưởng tuần trăng mật nữa. Sở Chiêu Dương muốn đưa Cố Niệm về nhà, nói với mọi người chuyện Cố Niệm đã có thai để mọi người vui mừng. Nhưng Cố Niệm lại có chút tiếc nuối vì không thể ở trong pháo đài mà Sở Chiêu Dương đã đặt. Lúc bị bắt cóc, tuy cũng có ở trong pháo đài nhưng tâm trạng không giống nhau, Cố Niệm căn bản chưa từng xem trải nghiệm lần đó như bản thân đã từng được sống trong pháo đài. Hơn nữa, lần này còn do Sở Chiêu Dương đích thân nhờ người liên hệ chủ nhân của pháo đài mới có thể đặt được phòng.

Sở Chiêu Dương không chịu nổi dáng vẻ thất vọng này của Cố Niệm, liền nói: “Dù sao cũng phải đến sân bay Luân Thành, giữa đường có thể nghỉ ngơi trong pháo đài hai ngày.”

Suy nghĩ của Cố Niệm tiện thể đã nhắc nhở Sở Chiêu Dương việc trở về này cứ từ từ, không cần vội. Cho Cố Niệm nghỉ ngơi thật tốt, sẵn tiện khuây khoả một chút. Cố Niệm vừa nghe là vẫn có thể đến pháo đài ở thì vui mừng híp mắt.

Lần này Sở Chiêu Dương không đích thân lái xe nữa, anh cùng Cố Niệm ngồi ở ghế sau, còn tiện thể chăm sóc cô, cho người của Tộc bộ phụ trách lái xe. Cố Niệm thật sự cảm thấy bản thân đã không sao. Trước đây vốn không biết bản thân đã có thai, thế nên mới không chú ý, để bị thương. Bây giờ bản thân cô cũng chú ý hơn rất nhiều. Nhưng có Sở Chiêu Dương vẫn luôn chu đáo ở cạnh chăm sóc, rất nhiều chuyện đều không cần cô mở miệng, chỉ cần một ánh mắt, vừa định nói, Sở Chiêu Dương đã giải quyết trước cho cô rồi.

Cảm giác này thật tuyệt!

Chắc vì anh cảm thấy đây là đang bù đắp những thiếu sót trước kia lúc cô mang thai Bánh Gạo Nhỏ, không có anh bên cạnh. Lúc đó là cô mang thai lần đầu tiên nên không hiểu gì cả. Cố Niệm nghĩ đến, không khỏi mỉm cười nhìn sang Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương bị cô làm chột dạ, “Sao vậy?”

“Đây cũng là lần đầu anh chăm sóc thai phụ nhỉ?” Cố Niệm cười tủm tỉm hỏi.

Sở Chiêu Dương sờ sờ mũi, nói, “Trở về anh sẽ tìm người hỏi thêm.”

Cố Niệm rất khó tưởng tượng, dáng vẻ ít nói này của anh làm sao đi hỏi người ta?

Cố Niệm ngồi trong xe, mơ mơ hồ hồ có chút buồn ngủ, liền tựa vào Sở Chiêu Dương ngủ một lát. Sở Chiêu Dương sợ cô ngủ không được thoải mái, liền xích ra một chút, để Cố Niệm gối đầu lên chân mình, ngón tay anh nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt Cố Niệm ra sau gáy, khi đến pháo đài mới gọi cô dậy.

“Có phải do có thai nên mới thích ngủ vậy không?” Sở Chiêu Dương hỏi.

“Chắc là vậy.” Cố Niệm dụi dụi mắt, “Lúc trước mang thai Bánh Gạo Nhỏ lại không thích ngủ, chỉ là ba tháng đầu không ăn được gì, ngửi thấy gì cũng không muốn ăn, ăn gì cũng muốn nôn.”

“Vậy em làm gì để vượt qua thời gian đó?” Sở Chiêu Dương nhíu mày, không thể suốt ba tháng không ăn gì chứ.

“Thì phải ép bản thân ăn.” Cố Niệm bất đắc dĩ, “Nôn xong lại ăn, ăn xong nôn, em lại ăn tiếp, chắc vẫn có thể hấp thu được một ít. Sau đó thì lại thích ăn đồ chua, càng chua càng tốt. Lúc ăn những món khác bị nôn, em lại ăn một ít đồ chua. Sau đó, bất luận ăn gì, mẹ cũng cho nửa bát giấm vào cho em. Mùi vị đó, mẹ em nói bà ấy không nuốt nổi, ngửi thôi đã thấy ê răng, nhưng cũng may em đã có thể ăn được.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Mong lần này Cố Niệm mang thai đừng vất vả như thế nữa!

Tâm sự xong, hai người xuống xe, đi vào pháo đài. Cố Niệm cảm thán, đây mới là dáng vẻ nên có của pháo đài trong mơ của cô. Vừa bước vào, cô nhìn thấy sự nguy nga tráng lệ bên trong. Cô đặt chân lên tấm thảm mềm mại, tất cả vật dụng gia đình đều mang phong cách châu Âu cổ đại. Thang xoắn ốc cao cao, đa số chỉ để cho đẹp hoặc dùng để du khách chụp hình. Để tiện cho khách ra vào, nơi đây đã trang bị sẵn thang máy ở một góc khuất.

Sở Chiêu Dương không cho Cố Niệm đi thang bộ, anh luôn ghi nhớ lời bác sĩ dặn dò gần đây cô phải nghỉ ngơi nhiều. Cố Niệm thật sự cảm thấy bản thân không sao, nhưng vì để Sở Chiêu Dương an tâm nên vẫn cùng anh đi thang máy. Người của Tộc bộ theo sau xách hành lý cho họ. Cố Niệm nghĩ, lát nữa đợi sắp xếp mọi thứ xong, nghỉ ngơi xong rồi mới xuống dưới tham quan xung quanh.

Pháo đài ngoài cung cấp phòng cho khách ở, còn có một thư phòng rất đáng xem, nghe nói năm năm trước một bộ phim điện ảnh rất hay miêu tả nước Y ở thế kỷ 18 đã được quay ở đây. Lúc đó khi xem phim, trong thư phòng chất đầy sách từ sàn nhà kéo dài lên đến tận trần nhà, sự đồ sộ đó thật khiến người ta không nói nên lời, khiến Cố Niệm ca tụng mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.