Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 843: Con trai quá phiền, không thân thiết bằng con gái



Sở Chiêu Dương lười nhác ngồi trên giường, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn bụng của Cố Niệm, không biết anh muốn nhìn ra cái gì từ bụng cô.

Cố Niệm vuốt ve bụng nói: “Rốt cuộc anh nhìn cái gì thế?”

Sở Chiêu Dương ghé sát mặt vào bụng dưới của Cố Niệm, nhìn chăm chú, “Lúc nào thì nó lồi lên?”

Cố Niệm: “...”

“Dù thế nào thì cũng phải đợi đến lúc được ba bốn tháng. Lúc ba tháng chỉ hơi nhô lên một chút, không nhìn kĩ thì không thể phát hiện ra đâu, cùng lắm cũng chỉ giống như ăn no thôi. Bốn tháng mới lộ bụng một chút, càng về sau giống như được thổi khí vào trong, mỗi ngày một to hơn.”

“Vậy có thể to đến mức nào?” Sở Chiêu Dương hỏi.

Cố Niệm nhìn Sở Chiêu Dương bây giờ giống như một đứa trẻ hiếu học, buồn cười vẽ một hình vòng cung trên bụng mình, “Tình trạng mỗi người không giống nhau, to nhỏ cũng chắc chắn không giống nhau. Khi em mang thai Bánh Gạo Nhỏ, bụng em to nhất là to như thế này này.”

Sở Chiêu Dương liếc nhìn, liền cau mày: “To như vậy, quá vất vả rồi!”

“Thực ra bụng em to như vậy, bác sĩ nói xem như là tốt rồi. Bé quá, đứa bé sinh ra, cơ thể sẽ yếu ớt, không tốt cho đứa bé. Bụng quá to, một phần nguyên nhân là do người mẹ bồi bổ quá nhiều, khiến cái thai quá lớn, khó sinh. Lúc đứa bé sinh ra sẽ quá béo.” Cố Niệm giải thích.

Sở Chiêu Dương biết phụ nữ mang thai đến khi sinh nở đều rất khó khăn, nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến, bụng Cố Niệm giờ vẫn còn bằng phẳng, đến sau này dần dần sẽ to lên. Cảm giác trên cả kỳ diệu, lại cảm thấy thực sự quá vất vả. Cái thai này xem như là bù đắp cho sự nuối tiếc khi lúc trước Cố Niệm mang thai anh không có bên cô.

Sở Chiêu Dương sờ bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của Cố Niệm, bên trong bây giờ vẫn chưa cảm giác được sự tồn tại của bất cứ sinh mạng nào, nhưng vẫn có cảm giác máu mủ ruột rà vô cùng thân thiết.

“Sinh xong đứa này, chúng ta không sinh nữa.” Sở Chiêu Dương nói, “Quá vất vả rồi!”

Cố Niệm không đồng tình cũng không phản đối, cảm thấy tùy duyên là được. Nếu lại mang thai, cô cũng bằng lòng sinh tiếp.

“Vậy thì khi nào có thể cảm nhận được cử động thai?” Sở Chiêu Dương lại hỏi.

“Lúc em mang thai Bánh Gạo Nhỏ có đọc tài liệu, nói thông thường đến tuần thứ tám, mặc dù thai nhi chưa hình thành nhưng phôi thai đã có thể có những chuyển động dạng sóng. Về sau từ từ sẽ hình thành tay chân, nhưng sức lực quá nhỏ cho nên chúng ta không cảm nhận được. Thông thường đến tháng thứ tư, thứ năm, cục cưng có sức lực lớn hơn rồi, chúng ta mới có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Lúc trước khi mang thai Bánh Gạo Nhỏ em còn chưa có kinh nghiệm. Có cử động thai nhưng không rõ, em chỉ cảm thấy trong bụng giống như ăn phải thức ăn hỏng, bụng trướng lên sôi òng ọc. Đến khi thai được năm tháng mới thực sự cảm nhận được Bánh Gạo Nhỏ ở trong bụng khẽ đạp em một cái. Lần này em có kinh nghiệm rồi, nếu như cục cũng cử động em sẽ có thể biết được.” Cố Niệm nhớ lại tâm trạng ngạc nhiên, cảm động khi lần đầu tiên cảm nhận được Bánh Gạo Nhỏ cử động trong bụng mình. Lúc đó, cô cho rằng Sở Chiêu Dương đã chết. Vì vậy cô càng mong đợi sự ra đời của Bánh Gạo Nhỏ hơn những bà mẹ bình thường khác.

Cố Niệm cúi đầu, thấy Sở Chiêu Dương đang nhẹ nhàng nằm bò trên bụng dưới của cô, giống như nghiêng tai lắng nghe.

Cô vuốt mái tóc mềm mại đã được gội sạch và sấy khô của Sở Chiêu Dương, “Anh nằm bò ở đó làm gì thế? Bây giờ cũng không nghe thấy gì đâu.”

Bên trong chỉ là một hạt giống nhỏ mà thôi.

Sở Chiêu Dương giống như sờ bảo bối, vuốt ve bụng dưới của Cố Niệm, “Không nghe được, anh áp lên bụng em gần gũi với con một chút cũng tốt. Để con gái ra đời cũng sẽ gần gũi với anh.”

Cố Niệm cười: “Sao em chưa từng thấy anh như vậy với Bánh Gạo Nhỏ hả?”

“Con trai quá phiền, không thân thiết bằng con gái.” Vẻ mặt Sở Chiêu Dương hiện rõ thái độ “Cái này có thể so sánh sao?”

Cố Niệm đang âm thầm đồng cảm với con trai thì thấy Sở Chiêu Dương đứng dậy, cầm điện thoại tránh cô thật xa.

Cố Niệm: “...”

Sao cô lại có cảm giác Sở Chiêu Dương giống người mang thai hơn.

Sở Chiêu Dương điềm nhiên giải thích: “Điện thoại di động có bức xạ, cách em xa một chút.”

Cố Niệm: “...”

“Không sao đâu.” Cố Niệm nói, “Có những người quá chú ý, nhưng em cảm thấy không sao. Khi ở nước M, bởi vì công việc em vẫn cả ngày mang theo điện thoại bên người như thường.”

“Tốt nhất là có thể tránh thì tránh.” Sở Chiêu Dương nói, không biết vẽ cái gì trên màn hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.