Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 863: Cô vẫn luôn tìm nó, tìm rất lâu rồi



Mua đồ cho Tiểu Cảnh Thời, Minh Ngữ Đồng có chút không ngừng lại được, hận không thể mua hết từng loại kiểu dáng từng loại màu sắc mỗi thứ một bộ cho cậu. Cuối cùng đi mua cho cậu bàn chải đánh răng sóng âm của trẻ con, còn có cái cốc đánh răng in hình con gấu. Rồi lại mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da của trẻ em, lúc này mới hài lòng dẫn Tiểu Cảnh Thời lên xe.

Giáp ba và giáp bốn đưa hai người đến cửa nhà nhưng không đi vào. Minh Ngữ Đồng muốn để bọn họ đi vào uống một chút nước nhưng cũng bị hai người từ chối. Minh Ngữ Đồng cũng không nói gì nữa.

Sau khi giáp ba và giáp bốn đi ra lại liếc mắt nhìn nhau, giáp bốn nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Phó Dẫn Tu.

Trong nhà Minh Ngữ Đồng có phòng cho khách, nhưng không thường dùng. Tiểu Cảnh Thời tự mình đi tắm, thay bộ quần áo ngủ mới mua xong rồi đi ra. Đầu tóc nó vẫn còn ướt nhẹp, Minh Ngữ Đồng lập tức lấy máy sấy ra sấy tóc cho cậu. Cô mở ti vi rồi đưa điều khiển cho Tiểu Cảnh Thời, để cậu chọn tiết mục yêu thích của mình.

“Bài tập cuối tuần của con có nhiều không?”

“Cũng tàm tạm ạ, bài tập trong sách ở trường học của bọn con cũng không có nhiều lắm, chỉ có bài tập thực tế thì khá là nhiều thôi ạ.” Tiểu Cảnh Thời nói.

Tắc Hạ Học phủ thật sự thực thi việc phát triển toàn diện, hình thức giáo dục càng ngày càng giống với nước ngoài. Cho nên từ nước M trở về, Tiểu Cảnh Thời đến trường cũng không khó thích ứng cho lắm.

“Cuối tuần này, ngoại trừ viết từ đơn chữ Hán và tiếng Anh và mấy đề toán ra thì cô giáo còn để cho bọn con vẽ nhật ký, vẽ một bức tranh về chuyện làm mình có ấn tượng sâu nhất trong cuối tuần, sau đó cô giáo sẽ đem bức tranh của tất cả mọi người dán ở trên tường phía cuối phòng học.” Tiểu Cảnh Thời nói, “Cô giáo còn nói, cuối tuần nên cho bọn con ra ngoài chơi nhiều một chút, như đi du xuân chẳng hạn, không nên chỉ ngồi ở nhà.”

Minh Ngữ Đồng cười híp mắt, lời mà Tiểu Cảnh Thời nói, cô nghe bao nhiêu cũng thấy thiếu.

Sau khi sấy khô tóc, Tiểu Cảnh Thời nói: “Đồng Đồng, con có thể ngủ với cô được không ạ?”

“Được chứ!” Minh Ngữ Đồng hứng khởi gật đầu.

Vốn còn lo lắng Tiểu Cảnh Thời là một bé trai nên sẽ không thích ngủ với cô. Minh Ngữ Đồng đi lấy gối và chăn mới ra, trải ở trên giường của mình.

Lần đầu tiên Tiểu Cảnh Thời không có hứng thú gì với TV, tắt ti vi xong thì lập tức bò lên giường, còn vỗ lên vị trí bên cạnh: “Đồng Đồng, mau đến đây đi.”

Minh Ngữ Đồng lập tức nghe lời đi đến, ban đầu Tiểu Cảnh Thời còn rất căng thẳng nên nằm rất đàng hoàng, nhưng nằm được một lúc lại chui vào trong lòng Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng vỗ từng cái một lên lưng của Tiểu Cảnh Thời, lòng bàn tay vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng rơi xuống phía sau lưng, vô cùng mềm mại, ấm áp.

Tiểu Cảnh Thời cảm thấy mình muốn tan ra ở trong lòng Minh Ngữ Đồng, tiếng “Mẹ ơi” thiếu chút nữa là đã thốt ra khỏi miệng. Nó rất muốn hỏi một chút, tại sao trước đây Minh Ngữ Đồng rời đi một mình, là vì không muốn nó sao?

Nhưng mà cuối cùng lại không hỏi ra miệng.

Minh Ngữ Đồng cảm thấy áo ngủ có chút ươn ướt, Tiểu Cảnh Thời ở trong ngực, bả vai không ngừng nhẹ nhàng run lên.

“Cảnh Thời, làm sao vậy?” Minh Ngữ Đồng nắm lấy bả vai Tiểu Cảnh Thời, hơi kéo ra, thấy trên mặt Tiểu Cảnh Thời tràn đầy nước mắt. Ngay cả chiếc gối dưới đầu của nó, cũng ướt mất một mảng nhỏ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Minh Ngữ Đồng lo lắng, “Là do nhớ nhà sao?”

Tiểu Cảnh Thời lắc đầu, nói: “Là nhớ mẹ!”

Lời này cũng làm cho Minh Ngữ Đồng rơi lệ. Hai mắt của cô đau xót, một chút hơi nóng xông lên, cô vội vàng nhắm mắt lại cố nén nước mắt xuống. Cô lau nước mắt trên mặt cho Tiểu Cảnh Thời, nhưng sự dịu dàng như vậy làm cho Tiểu Cảnh Thời đang nhớ mẹ lại càng khóc mãnh liệt hơn.

“Cảnh Thời, con... con có trách mẹ con không?” Minh Ngữ Đồng nghẹn ngào hỏi.

Rốt cục cô đã có thể lấy thân phận mẹ của Cảnh Thời, nói chuyện với nó.

Tiểu Cảnh Thời thút tha thút thít mấy cái rồi mềm mại lắc đầu.

“Vì sao?” Minh Ngữ Đồng không kiềm chế được sự mừng rỡ và kích động trong lòng, hồi hộp hỏi.

“Con tin là nhất định là mẹ có chuyện gì đó, bị ép phải rời khỏi con. Mấy năm nay, con không ở bên mẹ, mẹ cô đơn một mình, nhất định cũng cực kỳ khổ sở. Lúc con đang tìm mẹ thì nhất định mẹ cũng đang tìm con.” Đôi mắt Tiểu Cảnh Thời chứa đầy nước mắt nhìn Minh Ngữ Đồng.

Suýt nữa Minh Ngữ Đồng cho rằng câu tiếp theo của Tiểu Cảnh Thời sẽ gọi cô là mẹ.

“Đồng Đồng, không phải cô cũng nói với con như thế hay sao?” Tiểu Cảnh Thời nói.

“Đúng vậy, nhiều năm như vậy, mẹ con chưa bao giờ ngừng tìm con cả.” Minh Ngữ Đồng dừng một chút, sợ Tiểu Cảnh Thời hoài nghi, mới phải bổ sung thêm một câu, “Nhất định cô ấy sẽ như vậy. Cô... cô cũng có con trai.”

Tiểu Cảnh Thời run rẩy khóe miệng, “Cũng... cũng lớn bằng con sao?”

“Đúng vậy, lớn bằng con. Cô vừa mới sinh nó ra thì đã bị đuổi đi, đứa bé cũng bị ôm đi. Cô vẫn luôn tìm nó, tìm rất lâu rồi!” Nước mắt của cô lập tức chảy xuống.

Tiểu Cảnh Thời đưa tay, lau nước mắt cho Minh Ngữ Đồng. Động tác thân thiết như vậy, làm cho nước mắt của Minh Ngữ Đồng lại càng không ngừng lại được.

“Cô đã dùng hết tất cả các cách cô có thể làm để tìm nó, cô muốn nói cho nó biết, là mẹ không phải không muốn nó.” Minh Ngữ Đồng chăm chú nhìn Tiểu Cảnh Thời, “Mẹ bị người khác đuổi đi, chứ không phải là bỏ nó lại. Nguyện vọng lớn nhất đời này của mẹ chính là tìm được nó, sau đó sẽ không bao giờ phải rời xa nhau nữa. Có thể... có thể nghe nó gọi cô một tiếng mẹ. Cô cũng rất sợ... rất sợ nó sẽ trách cô, trách cô bỏ nó lại, mặc kệ nó.”

“Sẽ không đâu! Cô... không phải là cô cố ý mà!” Tiểu Cảnh Thời sốt ruột nói.

“Đúng vậy, không phải cô cố ý.”

“Vậy... vậy sau khi cô tìm được cậu ấy thì có rời đi nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.