Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 878: Không ngờ đúng là phó dẫn tu, vậy mà anh ta cũng đến đây



Nếu như đổi thành người khác, có lẽ Minh Ngữ Tiền cũng sẽ không bằng lòng được đâu. Trong mắt cậu ta, chị cậu theo ai cũng đều là bị thua thiệt hết, không ai có thể xứng đôi Minh Ngữ Đồng được.

Minh Ngữ Tiền chính là một tên “cuồng chị gái”.

***

Tiểu Cảnh Thời đang ngồi trên thảm ở trong phòng khách, nằm sấp ở trên bàn trà làm bài tập.

Phó Dẫn Tu ghét bỏ nhìn nó: “Không thể trở về phòng mà viết cho hẳn hoi sao?”

Trong phòng ngủ có bàn học thì nó lại không cần, cứ đòi chạy đến phòng khách làm gì không biết nữa.

“Phòng khách rộng hơn.” Tiểu Cảnh Thời nói, “Như thế này thì trong lòng ta cũng thoải mái hơn.”

Phó Dẫn Tu: “...”

“Ba ơi, thứ hai trường học của bọn con có ngày phụ huynh đến tham quan, ba nhớ phải đi đó nha.” Tiểu Cảnh Thời dừng viết chữ Hán lại, ngẩng đầu nói với Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu ngồi trên ghế, thuận tay cầm laptop ở bên cạnh lên, mở ra kiểm tra bưu kiện, không để ý nói: “Để xem sao đã.”

“Đừng có mà chỉ xem thôi, phụ huynh của những bạn khác đều đi mà!” Tiểu Cảnh Thời kháng nghị nói, “Ba à, ngày đó ba có công tác không? Để trống nửa ngày để đi đến đó đi mà!”

Phó Dẫn Tu mở lịch ra kiểm tra, “Ngày mai à?”

“Không phải là ngày mai, là một tuần nữa.”

Phó Dẫn Tu đánh dấu ngày đó ở trên lịch, “Biết rồi.”

Tiểu Cảnh Thời quay đầu ôm lấy một chân của Phó Dẫn Tu, chớp mắt to, “Ba à, ba đồng ý với con rồi sao?”

Phó Dẫn Tu nhàn nhạt nhìn nó một cái, miễn cưỡng gật đầu.

Tiểu Cảnh Thời lại vui vẻ nằm úp sấp trên bàn trà làm bài tập.

***

Buổi chiều thứ sáu, Minh Ngữ Đồng hiếm khi tan làm đúng giờ. Bởi vì tối hôm nay là tiệc rượu Nguyệt Tịch do tám đại gia tộc tổ chức. Minh Ngữ Tiền đi tới phòng làm việc của Minh Ngữ Đồng chờ cô, dựa ở khung cửa, dáng đứng vặn vẹo, nhưng lại chọc cho mấy nữ sinh nhỏ đi qua gần đó đỏ mặt.

Minh Ngữ Đồng nhanh chóng thu dọn một chút, đang muốn rời đi với Minh Ngữ Tiền thì Minh Ngữ Tiền lại nhận được điện thoại của Minh Tĩnh Sơn. Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng của Minh Ngữ Tiền lập tức méo xuống, làm cái mặt quỷ, “Ba bảo em đến phòng làm việc.”

“Vậy chị chờ em.” Minh Ngữ Đồng nói.

Minh Ngữ Tiền khoát khoát tay, “Quên đi, chắc là ông ấy không muốn để em chạy đến làm bóng đèn của chị và Tưởng Lộ Liêm đó mà.”

Minh Ngữ Tiền bĩu môi, “Tên kia đã chờ chị ở dưới lầu rồi đấy, dù sao chị cũng chướng mắt anh ta, em không có gì phải lo lắng cả.”

Minh Ngữ Tiền xoay người đi, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn rất thành thực dừng lại, xoay người lại không yên lòng dặn: “Chị nhất định không được bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta lừa gạt đâu đấy!”

Minh Ngữ Đồng không chút khách khí lườm cậu một cái, “Coi thường chị à?”

Minh Ngữ Tiền cười “Hì hì” hai tiếng, nhận được sự đảm bảo của Minh Ngữ Đồng, cuối cùng mới yên tâm rời đi.

Minh Ngữ Đồng vừa ra khỏi công ty thì lập tức nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm đứng ở bên cạnh xe, quay mặt về phía cửa chính của công ty, nhận được không ít ánh mắt qua lại của các nhân viên trong công ty.

Anh ta cũng bình tĩnh không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, thấy Minh Ngữ Đồng đi ra mới lộ ra một nụ cười ôn nhã.

Minh Ngữ Đồng có chút áy náy: “Tôi không nghĩ anh sẽ đến chờ tôi, nếu không tôi đã ra sớm hơn rồi.”

“Hôm nay anh làm bạn trai của em nên phải đến đón em chứ.” Tưởng Lộ Liêm mỉm cười, mở cửa xe cho Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng vẫn chưa chuẩn bị lễ phục dạ hội, chỉ trang điểm lại một chút mà thôi. Thậm chí cô còn không mặc váy mà chỉ mặc cái quần ống suông với áo vest nữ gọn gàng. Kiểu dáng của bộ trang phục này cũng không quá đứng đắn, làm tăng lên nét nghiêm túc nhưng lại không mất đi vẻ quyến rũ của cô.

Minh Ngữ Đồng cứ như vậy đi đến, những người có công việc bận rộn nên phải đi thẳng từ công ty đến bữa tiệc, bất luận nam nữ, phần lớn đều sẽ ăn mặc như vậy. Chỉ có mấy người không có công việc gì cả, cả ngày vô cùng nhàn nhã mới có thời gian để chuẩn trang phục cho mình vào đêm nay. Trong số đó có rất nhiều phu nhân của các gia tộc, còn có Minh Tư Liên.

Xe dừng lại ở vị trí bên ngoài khách sạn Tề Lâm. Tiệc rượu là do tám đại gia tộc liên hợp tổ chức, ý tứ của từ liên hợp này, đó chính là liên hợp danh nghĩa của bọn họ. Nhưng trên thực tế khi tổ chức thì hàng năm thay phiên nhau làm. Năm nay đến phiên Tề gia, vì vậy tất nhiên địa điểm được định ở khách sạn dưới trướng của Tề gia rồi.

Tiếp tân đã mở cửa xe cho hai người, sau xe bọn họ không ngừng có xe chậm rãi đi tới. Tưởng Lộ Liêm giao chìa khóa xe cho người phục vụ phụ trách ở bãi đậu xe, rồi đứng ở trước xe, hơi cong lên cánh tay với Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng nở nụ cười, đưa cánh tay vòng qua khuỷu tay của Tưởng Lộ Liêm, đi theo anh ta vào bên trong khách sạn.

Mỗi vị khách đi tới đều sẽ có người phục vụ đi phía trước dẫn đường. Lúc hai người bước lên bậc thang thì nghe thấy vị giám đốc phụ trách đi ra nghênh tiếp khách hàng, cung kính kêu lên: “Phó tiên sinh.”

Minh Ngữ Đồng cứng lại, không phải là người cô biết đấy chứ?

Phía sau không có giọng nói truyền đến, nếu như là Phó Dẫn Tu thì anh nhất định sẽ không trả lời mà chỉ gật đầu một chút mà thôi.

“Không ngờ đúng là Phó Dẫn Tu, vậy mà anh ta cũng đến đây.” Lúc này Tưởng Lộ Liêm cũng dừng lại, không biết

đã quay đầu nhìn sang từ lúc nào, thấp giọng nói.

Toàn thân Minh Ngữ Đồng đều cứng lại, cánh tay cầm ví nắm lại thật chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Tưởng Lộ Liêm nghi ngờ nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao.” Minh Ngữ Đồng không kiềm chế được sự lạnh lẽo đến từ trong xương cốt, run lên một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.