Cô không cách nào phớt lờ cô bé bên cạnh Phó Dẫn Tu được. Từ lúc Phó Dẫn Tu về nước, cô chưa từng nhìn thấy có cô gái nào có thể công khai đứng ở bên cạnh anh như vậy. Nhưng mà cô gái này lại có thể.
Vậy có phải Phó Dẫn Tu đối với cô ta... là nghiêm túc?"
Tứ chi của Minh Ngữ Đồng lạnh cóng, cô lảo đảo muốn ngã. Phó Dẫn Tu yêu người khác, xây dựng gia đình với người khác. Tiểu Cảnh Thời có mẹ, gọi người khác là mẹ. Như vậy, cô nên làm gì bây giờ?
Cô nắm tay lại, đầu ngón tay được bao ở trong lòng bàn tay mềm mại, nhưng lòng bàn tay cũng không ấm áp.
Cô sẽ hoàn toàn bị ngăn cách với hai cha con. Bọn họ mới là người một nhà, mà cô chỉ là một người ngoài, vĩnh viễn không thể đến gần được.
Thang máy đã dừng lại, Minh Ngữ Đồng vẫn còn đang sững sờ. Đến khi Minh Ngữ Đồng hoàn hồn thì cũng chỉ thấy được bóng lưng của Phó Dẫn Tu và Hà Nhược Di. Bóng lưng của hai người lại hài hòa như vậy, hài hòa đến mức làm cho cô đau lòng.
“Ngữ Đồng?”
Minh Ngữ Đồng chỉnh đốn lại tâm tình, rồi đi theo Tưởng Lộ Liêm vào phòng. Không biết Phó Dẫn Tu đã đưa Hà Nhược Di đi nơi nào, trong phòng tiệc lớn như vậy, lúc này đã toàn người là người, nên tạm thời rất khó tìm được người mình muốn tìm.
Tưởng Lộ Liêm rất tiếc nuối vì không thể tiếp tục nói chuyện hai câu với Phó Dẫn Tu. Anh ta có chút lo lắng nhìn Minh Ngữ Đồng: “Ngữ Đồng, sắc mặt của em thật sự không tốt, khó chịu ở đâu à?”
Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Không sao đâu, tôi hơi đau đầu thôi.”
“Vậy để anh đi xin khách sạn ít thuốc đau đầu, em chờ một chút nhé.” Tưởng Lộ Liêm nói xong, lập tức đi tìm nhân viên phục vụ.
Một mình Minh Ngữ Đồng ở lại, nhìn xung quanh một chút thì lại thấy Phó Dẫn Tu và Hà Nhược Di đang đứng ở một góc phòng. Ánh mắt Phó Dẫn Tu lạnh như băng rơi trên tay của Hà Nhược Di, cánh tay cô ta lập tức buông ra như bị kim đâm vào vậy.
“Cô nhiều chuyện rồi đấy.” Phó Dẫn Tu lạnh giọng nói.
Hà Nhược Di lập tức cúi đầu, không còn thấy dáng vẻ vừa rực rỡ vừa kiêu ngạo vừa rồi khi ở bên ngoài đâu nữa, cung kính nói: “Thuộc hạ không dám.”
“Trở về tìm Giáp Một lĩnh phạt.” Phó Dẫn Tu lạnh giọng nói.
Hà Nhược Di là Giáp Năm, môi run lên, lên tiếng trả lời: “Vâng ạ.”
Trong nhóm Vệ sĩ không hoàn toàn chỉ có đàn ông. Đôi khi, Phó Dẫn Tu phải tham gia các bữa tiệc như vậy, không nhất định đều phải mang bạn gái theo, nhưng mang theo sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Hà Nhược Di nhắm mắt đi theo bên cạnh Phó Dẫn Tu, không dám đụng chạm vào anh một chút nào nữa.
Có không ít người đi đến chào hỏi Phó Dẫn Tu, Phó Dẫn Tu đều bình tĩnh ứng phó. Nhưng anh vẫn luôn chú ý Minh Ngữ Đồng ở phía đối diện. Sau đó, anh thấy Tưởng Lộ Liêm không biết vì chuyện gì mà rời đi. Minh Ngữ Đồng lại đơn độc một mình. Hình như là cô nhìn thấy người của Minh gia, đang định đi tới thì bị một người trẻ tuổi cản lại.
Phó Dẫn Tu híp mắt lại. Người tuổi trẻ kia là một cậu ấm không học thức không bản lĩnh. Danh tiếng lớn nhất chính là chơi đùa phụ nữ. Hơn nữa, còn thích nhất là quay lại video clip, ghê tởm đến cực điểm, không quan tâm để lộ mặt của những người phụ nữ xuất hiện ở trong video kia. Phụ nữ của các ngành các nghề đều có, thậm chí còn có một vài minh tinh nhỏ mới mười tám tuổi, hy vọng hắn ta đầu tư cho bọn họ.
Bây giờ, tên đó lại bưng rượu đi về phía Minh Ngữ Đồng. Minh Ngữ Đồng chắc chắn không thể biết rõ ràng chuyện của Cổ Minh Khải bằng Phó Dẫn Tu được, nhưng đã cũng từng nghe qua một chút. Cô không có giao tình gì với Cổ Minh Khải cả, cũng rất ít khi chạm mặt ở trên công việc. Nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ gặp phải ở một vài trường hợp nào đó. Trong một buổi tiệc rượu, Cổ Minh Khải như một đứa con trai ngoan ngoãn đi theo sau lưng ba Cổ, nên đã từng gặp mặt với Minh Ngữ Đồng. Trong khi nói chuyện, ba Cổ lại có ý nghĩ kì lạ muốn giới thiệu Minh Ngữ Đồng quen biết với Cổ Minh Khải, để phát triển về sau.
Sau chuyện đó, Minh Ngữ Tiền tức đến mức tóc cũng dựng ngược lên, “Cái lão Cổ Thân Lợi kia có muốn mặt mũi nữa không vậy? Con trai của lão có đức hạnh gì mà còn vọng tưởng giới thiệu cho chị chứ, quả thật là mẹ nó không biết xấu hổ! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ý nghĩ viển vông! Thật sự là không biết điều gì hết, cái đồ mơ mộng hão huyền!”
Lúc này ánh mắt của Minh Ngữ Đồng lướt qua Cổ Minh Khải, nhìn về phía Minh Tĩnh Thủy và Phương Thiên An cách đó không xa. Bọn họ đang đưa lưng về phía cô, nói chuyện với Minh Tư Liên. Nhưng mà cho dù phía trước Minh Tư Liên có Minh Tĩnh Thủy và Phương Thiên An thì cô vẫn có thể nhìn thấy cô ta.