Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 906: Anh như vậy sẽ khiến tôi nghĩ rằng anh còn yêu tôi



Theo nguồn sức lực đó, người cô bị cố định ở trên cửa xe sau.

Minh Ngữ Đồng lúc này mới chú ý đến, xe của Phó Dẫn Tu đang đậu ngay bên cạnh xe cô. Vì thế, trước khi anh vào lớp thì đã biết cô đến, nhưng lại không nói gì.

Minh Ngữ Đồng chau mày, mím chặt môi, không nói gì kéo tay anh ra. Nhưng Phó Dẫn Tu dùng lực rất mạnh, siết chặt hai tay cô lên cửa xe, “Cô và Mạc Cảnh Thịnh không có khả năng.”

“Vậy thì liên quan gì đến anh?” Minh Ngữ Đồng lạnh lùng nói, “Bất luận là với anh ta hay là người khác, có khả năng hay không cũng không phải là chuyện của anh!”

“Cô thật sự thích anh ta rồi?” Phó Dẫn Tu trầm giọng nói, “Không phải trước kia thích Tưởng Lộ Liêm sao? Thay đổi nhanh vậy?”

“Bỏ tôi ra!” Minh Ngữ Đồng không muốn nói nhiều với anh.

Phó Dẫn Tu mặt căng thẳng, lúc này nhìn cô, cảm thấy thật đáng hận, “Anh ta có đối tượng rồi. Anh ta chỉ xem cô là bạn, cô đừng tự mình đa tình.”

Minh Ngữ Đồng hừ nhẹ một tiếng: “Vậy thì liên quan gì đến anh?”

Phó Dẫn Tu bật cười nhẹ, “Chuyện của cô và Tưởng Lộ Liêm mới kết thúc có hai ngày. Tốc độ thay đổi tình yêu của cô có phải quá nhanh rồi không?”

“Tôi thích ai, tôi thay đổi nhanh hay chậm có liên quan gì đến anh?”

“Vì tôi sẽ không cho phép cô thích người khác. Mạc Cảnh Thịnh không thích cô, anh ta đã có người mình thích rồi. Còn cô, sao xứng đáng yêu ai?” Ngón trỏ của Phó Dẫn Tu chỉ vào ngực của Minh Ngữ Đồng.

Ngón tay của anh giống như một mũi khoan xuyên vào, khiến cho tâm can Minh Ngữ Đồng cảm thấy đau đớn. Minh Ngữ Đồng cố gắng ép bản thân mình, không được rơi nước mắt. Cô vẫn giống như không để tâm mà mỉa mai nói: “Vậy thì liên quan gì đến anh?”

“Cô thử nói lại câu đó lần nữa xem!” Phó Dẫn Tu cắn chặt răng nói.

Minh Ngữ Đồng nghe xong, trực tiếp hừ một tiếng, “Anh bảo tôi nói lại lần nữa cũng được, tôi có gì mà không dám! Phó Dẫn Tu, mọi chuyện của tôi không liên quan đến anh. Bất luận tôi thích ai, yêu ai, có tư cách yêu người khác hay không, tôi thành tâm thành ý cũng được, thay đổi thất thường cũng được, đều không phải là chuyện của anh, anh không có tư cách quản chuyện của tôi!”

Phó Dẫn Tu tức giận căng chặt hàm dưới, đột nhiên kéo cô qua, một tay mở cửa xe, ném cô vào bên trong. Sau đó, Phó Dẫn Tu cũng căng thẳng ngồi vào, đè Minh Ngữ Đồng lên ghế, “Cô nói tôi không có tư cách? Tôi có nói với cô chưa? Từng là người phụ nữ của Phó Dẫn Tu, nếu tôi không vui, vậy thì cả đời này cô cũng đừng mong ở bên cạnh người đàn ông khác. Dù tôi không cần cô thì người đàn ông khác cũng không có được.”

Lời này rất quen thuộc. Trước đó không lâu, Minh Ngữ Đồng nói với Minh Tư Liên. Không ngờ nhanh như vậy, lời này lại rơi vào bản thân mình.

“Hahahahaha!” Minh Ngữ Đồng đột nhiên tự cười mỉa mai. Đến cả tính cách bá đạo này của cô cũng do anh dạy nên.

“Phó Dẫn Tu, anh thật nực cười? Lẽ nào tôi tìm người nào thì anh sẽ đi xử người đó sao?”

“Ừ, cô tìm một người, tôi diệt một người.”

Minh Ngữ Đồng nhìn Phó Dẫn Tu chằm chằm, đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Anh thế này, sẽ khiến tôi nghĩ anh còn yêu tôi.”

Biết rõ suy nghĩ này rất nực cười, nhưng khi nói ra, trong lòng cô lại đau nhói.

“Yêu cô?” Phó Dẫn Tu như vừa nghe được truyện cười, “Cô xứng sao? Tôi chỉ không muốn cô sống tốt mà thôi. Cô không xứng yêu người khác, cũng không xứng được yêu, càng không xứng được hạnh phúc. Chỉ cần một ngày tôi còn ở đây, cô đừng mơ đến hạnh phúc, đừng mong đám cưới với người đàn ông khác.”

Mắt Minh Ngữ Đồng lắc lư, “Anh không cho phép tôi có tình yêu, có hạnh phúc. Còn anh có thể thoải mái tìm người phụ nữa khác, đúng không? Với Hà Nhược Di, hoặc người khác, cưới người khác để Cảnh Thời gọi người khác là mẹ, đúng không?”

Phó Dẫn Tu nhìn đôi mắt lay động sắp chảy nước mắt của cô, mặt căng chặt nói: “Ừ.”

“Hahahahahaha!” Minh Ngữ Đồng cũng bật cười lên, “Phó Dẫn Tu, anh đúng là kẻ khốn nạn! Anh đi tìm người của anh, tôi tìm người của tôi, anh đừng quản tôi, cả đời này cũng đừng mong! Anh không có tư cách đó! Anh nói tôi không xứng, không xứng cái này, không xứng cái kia, anh mới không xứng!”

“Phó Dẫn Tu, tôi chưa từng nợ anh, anh dựa vào cái gì mà quấy rầy tôi? Hợp rồi tan không được sao? Nếu đã chia tay rồi, tại sao anh không buông bỏ được tôi? Tôi sống cuộc sống của tôi, cản trở gì đến anh? Anh đường đường là Phó đại thiếu, đừng có cố chấp như vậy có được không? Đừng có lằng nhằng, không giống đàn ông chút nào! Thoải mái một chút, đừng để tôi khinh thường anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.