Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 908: Thật ra anh vẫn còn yêu cô!



“Nhưng sức chịu đựng của một người là có giới hạn. Dù tôi có kiên cường, nhưng cuối cùng tôi vẫn không phải là tường đồng vách sắt. Anh có biết không? Vì anh, mấy lần tôi đã nghĩ đến cái chết. Anh biết tôi đủ kiên cường, nhưng lại ép tôi đến mức muốn chết đi!”

“Tôi không biết tôi có thể kiên cường đến khi nào, đến lúc đó tôi muốn chết, anh có lẽ sẽ rất vui!”

Phó Dẫn Tu trầm mặt nhìn cô, hồi sau mới nói: “Gặp tôi cô không vui như vậy sao?”

“Ừ!” Minh Ngữ Đồng không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, “Nếu không phải vì Cảnh Thời, cả đời này tôi cũng không muốn dính líu đến anh nữa!”

Phó Dẫn Tu bất giác buông tay cô ra.

Có phải lúc đầu cô cũng suy nghĩ như vậy. Vì nghĩ như vậy nên mới rời khỏi.

Lúc đó anh đã làm chuyện gì sai?

Tính tình không tốt, quá tự cao, không đủ quan tâm cô?

Nghĩ lại, anh luôn cho rằng mình đối xử với cô không tệ. Vì so với lúc trước, anh thật sự đã thay đổi rất nhiều vì cô, nghiêm túc với cô, muốn ở bên cạnh cô thật lâu, càng xem nhẹ thái độ của bản thân mình. Thật ra trên phương diện tình cảm, anh cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn. So sánh với người yêu nhau bình thường, thật sự anh làm không đủ tốt.

Thường hay dùng thái độ chiếm thế thượng phong đối xử với cô, chăm sóc cô như chăm sóc con gái của mình. Tính tình không đủ tốt, không đủ chu đáo, thường hay chọc cô khóc.

Vì thế, cô mới muốn rời khỏi anh?

Vì cô đã chịu đựng đủ thái độ đó của anh, nên mới chọn rời khỏi?

Nếu là vậy, sao không thể nói rõ ràng trước mặt nhau?

Cô có gì không hài lòng, anh có thể sửa!

Tại sao không nói lời nào mà bỏ đi, không cho anh cơ hội nào để bù đắp!

Nếu không phải gặp lại ở B, nếu không phải là anh tìm đến, vậy thì cả đời này họ cũng không thể nào gặp lại.

Cô nhẫn tâm vậy sao?

Ánh mắt của Phó Dẫn Tu vô cùng phức tạp, bên trong chứa rất nhiều ưu tư.

Minh Ngữ Đồng không hiểu. Cô không kịp nghĩ nhiều như vậy, lập tức đẩy Phó Dẫn Tu ra, lảo đảo bước xuống xe. Ngón tay run cầm cập lấy chìa khóa xe ra, khởi động xe, đạp ga rồi chạy đi.

Còn Phó Dẫn Tu, vẫn ngồi ngẩn ra trong xe không cử động. Anh trở về, chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua cho Minh Ngữ Đồng. Không muốn ép cô chết, nhưng cũng không muốn cô được sống tốt, muốn giày vò cô.

Nhưng đến giờ phút này, cô chịu sự giày vò, còn anh cũng chẳng dễ chịu gì. Mỗi lần nhìn thấy cô, anh liền nghĩ đến lúc trước khi cô rời xa anh, trong lòng vô cùng oán giận. Nhưng nhìn thấy cô khó chịu, đau khổ, thậm chí khóc sụt sùi, anh liền mềm lòng, đồng thời lại nổi giận với chính mình.

Anh không thể tiếp tục tự lừa dối mình, thật ra anh vẫn còn yêu cô!

Dù cho có căm phẫn, rất muốn cô đau khổ, tất cả cũng là vì anh còn yêu cô. Nhìn thấy cô gần gũi với người đàn ông khác, anh liền nổi giận. Anh đố kị với họ, anh tức giận vì cô dễ dàng buông tay anh như vậy, nhưng lại dễ dàng sà vào lòng người khác. Anh hận đến bây giờ cũng chỉ có anh vẫn canh cánh trong lòng mối tình đó, không thể quên đi. Chỉ có anh quan tâm, còn cô từ lâu đã không xem anh ra gì. Anh đố kị đến phát điên, nên mới ra sức chia cắt những người cô có tình ý, và cả những người có tình ý với cô.

Trước kia không muốn thừa nhận, đến bây giờ, anh không thể nào trốn tránh được nữa.

Anh vẫn còn yêu cô. Những chuyện đã làm trước kia, những oán hận, khinh thường và mỉa mai, tất cả đều là vì anh vẫn còn yêu cô.

Phó Dẫn Tu úp mặt vào lòng bàn tay mình, anh thật chẳng có chút tiền đồ.

Rõ ràng là bị bỏ mặc, nhưng lại vẫn đuổi theo.

Lấy danh nghĩa báo thù, nhưng thực tế là không buông bỏ được.

Kết quả đến giờ, Minh Ngữ Đồng chỉ cần bị anh chạm vào liền cảm thấy chán ghét, buồn nôn.

Cô vô cùng căm ghét anh!

Nhưng anh vẫn không buông bỏ được.

Phó Dẫn Tu cười khổ tự mỉa mai mình, anh cũng có ngày bất lực như vậy.

Cầm lên được, nhưng không buông bỏ được.

Phó Dẫn Tu nắm tay lại, đấm mạnh vào lưng ghế phía trước.

***

Minh Ngữ Đồng lái xe được một đoạn, rồi tìm một chỗ dừng lại. Trong lúc bất tri bất giác, nước mắt không ngừng chảy ra, trong mắt cũng dâng trào từng tầng nước dày đặc, che đi tầm nhìn của cô. Minh Ngữ Đồng đã khóc đến mức không nhìn thấy gì, không thể tiếp tục lái xe.

“Phó Dẫn Tu, rốt cuộc anh muốn thế nào? Rốt cuộc anh muốn tôi làm sao mới được? Huhuhuhuhu... Làm sao anh mới chịu buông tha cho tôi?”

Cô chỉ muốn giữ lấy những hồi ức tốt đẹp của quá khứ, lẽ nào khó khăn vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.