Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 917: Ánh mắt anh lại lướt sang cái laptop



Muốn có được lợi ích ở đây, dĩ nhiên phải bỏ ra chút công sức. Việc giao tiếp của mấy hôm nay kết quả khá tốt, hai bên đều rất hài lòng. Vì thế, Thị trưởng Trương lúc này rất khách sáo với Phó Dẫn Tu.

“Không đâu, là do các vị chiếu cố.” Phó Dẫn Tu khiêm tốn nói.

Thị trưởng Trương tâm trạng khá tốt cười to, “Nói chuyện với giám đốc Phó thật thú vị, sau này chúng ta nên thường xuyên gặp mặt.”

“Đương nhiên rồi.” Phó Dẫn Tu mỉm cười gật đầu, dặn dò Giáp một và Giáp hai, “Cho người đưa ba vị này về.”

Thị trưởng Trương được dìu đi, chậm chạp vẫy tay từ chối, “Không cần, chúng tôi có đưa tài xế đến, cậu cứ làm việc của cậu đi.”

Phó Dẫn Tu cũng không cương quyết nữa, đưa ba người họ lên xe rời đi, anh mới ngồi vào xe của mình. Giáp một ngồi trước khởi động xe. Phó Dẫn Tu nhắm mắt lại, dựa người lên ghế, hơi chau mày. Tối nay anh không uống ít hơn nhóm người của thị trưởng Trương chút nào, bọn họ đứng đều không vững nữa. Anh ở trước mặt mọi người, chẳng qua chỉ là tự khống chế bản thân mà thôi. Hiện giờ không có ai ở trước mặt, mới từ từ thả lỏng, lộ ra vẻ không thoải mái. Đầu óc quay cuồng, những lời Minh Ngữ Đồng nói buổi chiều lại bất ngờ xuất hiện. Ngay cả dáng vẻ lúc cô nói chuyện, cũng xuất hiện trong đầu anh.

Phó Dẫn Tu tùy tiện để tay lên chân, đột nhiên nắm tay lại. Đôi mắt đang nhắm hơi mở ra, đột nhiên nói, “Đi Hòa Bích Viên.”

Giáp Nhất hơi sững sờ, rồi lập tức phản ứng lại. Hòa Bích Viên là chỗ Minh Ngữ Đồng ở.

Phó Dẫn Tu nói đi Hòa Bích Viên, không phải là muốn tìm Minh Ngữ Đồng sao?

Giáp một lập tức trả lời: “Vâng.”

Sau đó anh ta nhanh chóng chuyển hướng, chạy về phía Hòa Bích Viên.

***

Minh Ngữ Đồng nằm trên giường ngủ rất ngon, quyết định xong chuyện của Hạ Đồng Danh khiến cô cảm thấy bớt được một chuyện phiền phức. Hôm nay cô cũng nói rõ ràng với Phó Dẫn Tu rồi, không cần Phó Dẫn Tu chủ động báo thù, tự cô sẽ giúp anh ta giải quyết. Anh muốn nhìn thấy kết quả, vậy cô sẽ chủ động giúp anh thực hiện. Có lẽ trong khoảng thời gian này Phó Dẫn Tu sẽ không làm khó cô nữa.

Trong lòng Minh Ngữ Đồng có một khoảng trống nhất lớn. Triệt để cắt đứt với Phó Dẫn Tu, hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của đối phương, cảm giác này không hề dễ chịu.

Vì thế tối nay cô tự khui cho mình một chai rượu vang, bất giác uống hết cả chai, đầu óc mơ màng ngủ say như chết, vì vậy không hề nghe thấy tiếng động ngoài cửa lớn.

Lần trước Phó Dẫn Tu im hơi lặng tiếng xông vào, Minh Ngữ Đồng liền lập tức thay ổ khóa cao cấp hơn. Nhưng vẫn không thể nào ngắn được Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu vẫn nhẹ nhàng mở khóa, lặng lẽ đi vào. Tâm trạng của anh đều đặt lên người Minh Ngữ Đồng, nên không quan tâm dáng vẻ lén lút của mình thật ra rất giống kẻ trộm.

Phó Dẫn Tu đi thẳng đến phòng ngủ, vì Minh Ngữ Đồng sống một mình nên buổi tối đi ngủ thường không khóa cửa phòng. Phó Dẫn Tu đi vào, buổi tối đối với anh mà nói giống như ban ngày, không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Khi đứng trước cửa phòng của Minh Ngữ Đồng, anh nhìn thấy cô nằm trên giường, cuộn thành một đống, chỉ để lộ ra gương mặt trắng mịn. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho gương mặt cô trở nên sáng bóng. Mái tóc dài mềm mại trải trên gối, có một ít dính trên má khiến cho gương mặt cô càng thêm xinh xắn. Cô nằm nghiêng người, hai tay cong cong, hai bàn tay đều đặt trước mặt. Một cánh tay còn đặt trên laptop màu vàng nhạt,

trên laptop còn có một cây bút.

Phó Dẫn Tu đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn Minh Ngữ Đồng rất lâu. Sau đó, ánh mắt anh lại lướt sang cái laptop.

Dường như trong màn đêm có giọng nói thúc giục anh, muốn anh xem. Phó Dẫn Tu đưa tay qua, khi chạm đến laptop thì Minh Ngữ Đồng đột nhiên cử động. Phó Dẫn Tu chau mày, vội thu lại, nhưng chỉ thấy Minh Ngữ Đồng xoay người, nằm nghiêng sang bên kia.

Tóc vốn phủ lên mặt cô, do cô cử động mà rớt sang gối bên cạnh, khiến cho gương mặt nhỏ của cô hoàn toàn lộ ra. Vì trước khi ngủ uống không ít rượu nên hiện giờ hai má cô đỏ ửng, đôi môi hơi mở ra, để lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh.

Ngọn lửa trong lòng Phó Dẫn Tu lại bùng cháy, không kiềm được nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp của cô trong lòng anh, đẹp hơn bây giờ gấp ngàn lần. Biểu cảm của cô lúc đó, cả đời này anh cũng không quên. Phản ứng ngây ngô của cô bảy năm trước, cả sự quyến rũ bất ngờ cách đây không lâu, anh đều ghi nhớ rất kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.