Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 925: Không biết từ lúc nào, phó dẫn tu đã âm thầm xuất hiện ở phía sau minh ngữ đồng



Vẻ mặt Tưởng Lộ Liêm ảm đạm đi một chút, “Cho dù bây giờ anh có thay đổi cũng vô dụng à?”

“Không, anh thay đổi thì tôi rất vui, bởi vì như vậy anh sẽ tốt hơn. Mà anh tốt hơn thì cũng xứng đáng có một người con gái tốt hơn. Bây giờ là tôi không tốt.”

“Nhưng anh cảm thấy em đã đủ tốt rồi.” Tưởng Lộ Liêm nói.

“Tôi không muốn kết hôn.” Giọng nói Minh Ngữ Đồng rất mềm nhưng ánh mắt lại rất kiên định. Tưởng Lộ Liêm biết cô không phải mượn cớ từ chối mà cô thật sự nghĩ như vậy.

“Anh cần vợ, cần gia đình, cần có người thừa kế. Mà tôi lại không muốn kết hôn, không muốn yêu đương. Cho nên tôi không tốt.” Minh Ngữ Đồng hít sâu một hơi, “Anh rất tốt, tôi cũng rất vui khi được biết anh. Nếu như có thể tôi cũng muốn làm bạn với anh. Nhưng nếu nhiều hơn như thế, xin lỗi, tôi không làm được.”

“Anh không tin cả đời này em sẽ không thay đổi suy nghĩ.” Tưởng Lộ Liêm nói, “Có lẽ anh không có cách nào lấy cả đời ra để theo đuổi em, nhưng anh cũng có thể định ra cho mình hạn là một tuần lễ. Anh còn trẻ, mặc dù trong nhà vẫn luôn cho anh xem mắt chọn người để lấy làm vợ nhưng cũng chưa từng gấp gáp thúc giục anh. Cho nên tại lúc này anh vẫn sẽ theo đuổi em.”

Minh Ngữ Đồng không ngờ cô đã nói đến mức này rồi, mà Tưởng Lộ Liêm lại vẫn kiên trì như thế. Cô có mị lực như thế từ lúc nào vậy?

“Em có quyền lợi không thích anh, nhưng anh cũng có quyền lợi theo đuổi em.” Tưởng Lộ Liêm mỉm cười, tự tin nói, “Anh sẽ cố gắng hết sức để tránh tạo ra phiền phức cho em. Chuyện như ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa, chuyện làm em phản cảm anh cũng sẽ cố gắng né tránh. Nếu như không cẩn thận phạm phải thì em cứ nói thẳng với anh, anh sẽ sửa chữa lại.”

“Tôi...”

“Cho dù cuối cùng em có thể đồng ý với anh hay không thì ít nhất anh đã từng cố gắng hết mình, bản thân anh cũng sẽ không tiếc nuối. Nếu như chỉ vì mấy câu nói của em mà anh đã rút lui thì anh sẽ khinh thường chính mình.”

Tưởng Lộ Liêm nhìn cô thật sâu, “Ngữ Đồng, em đáng để anh kiên trì như vậy!”

“Sự kiên trì của cậu không có ích gì đâu.” Giọng nói của Phó Dẫn Tu lạnh lùng vang lên.

Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm đều kinh ngạc nhìn sang, không biết từ lúc nào Phó Dẫn Tu đã âm thầm xuất hiện ở phía sau Minh Ngữ Đồng. Anh kéo Minh Ngữ Đồng vào trong lòng, từ phía sau ôm lấy bả vai cô. Động tác của Phó Dẫn Tu quá nhanh, cho dù Tưởng Lộ Liêm hay Minh Ngữ Đồng cũng đều không thể ngăn cản kịp.

Minh Ngữ Đồng vừa muốn giãy giụa thì một tay kia cũng bị Phó Dẫn Tu giữ lại. Cả người Minh Ngữ Đồng cứng ngắc, hô hấp cũng dồn dập theo, sắc mặt tái nhợt, quay đầu lại giận dữ nhìn Phó Dẫn Tu, “Anh buông ra!”

Phó Dẫn Tu âm trầm nhìn cô một cái, tối hôm qua đánh anh, hôm nay lại vương vấn không dứt với Tưởng Lộ Liêm.

“Những lời cô đã nói với tôi đều là nói dối à?” Phó Dẫn Tu âm lãnh mở miệng.

Minh Ngữ Đồng còn chưa rõ cái gì thì Phó Dẫn Tu đã nhìn về phía Tưởng Lộ Liêm, “Theo đuổi cô ta sao? Nhưng cô ta đã sớm làm với tôi rồi, làm sao bây giờ? Từ lúc người nhà của hai người đang bàn bạc chuyện đám hỏi thì cô ta đã ở trên giường của tôi rồi.”

Anh... Tại sao anh có thể...

Khuôn mặt Minh Ngữ Đồng trắng bệch, con ngươi trong đôi mắt lay động.

Tại sao anh có thể sỉ nhục cô như vậy chứ!

“Phó Dẫn Tu!” Bây giờ Tưởng Lộ Liêm cũng không để ý tới thực lực của Phó Dẫn Tu, không để ý tới suy nghĩ muốn giao thiệp với Phó Dẫn Tu của mình lúc trước, “Đi bôi nhọ danh dự của một cô gái yếu đuối, anh tự hào lắm sao? Bản thân không chiếm được thì lại đi bôi nhọ, anh còn là đàn ông không vậy?”

“Bôi nhọ?” Phó Dẫn Tu cười một tiếng, “Cậu có thể hỏi cô ta xem có đúng vậy hay không?”

Không đợi Tưởng Lộ Liêm nhìn qua, thì Minh Ngữ Đồng đã nhắm nghiền hai mắt lại. Nhưng hai mắt nhắm chặt cũng không thể giữ được nước mắt trào ra.

Cũng được.

Dù sao, cô cũng sẽ không đồng ý với Tưởng Lộ Liêm, cần gì phải lãng phí thời gian của anh ấy, để anh ấy kiên trì theo đuổi mình chứ?

“Đúng vậy.” Minh Ngữ Đồng mạnh mẽ chống đỡ bản thân, mở mắt ra, cách nước mắt nhìn Tưởng Lộ Liêm, “Lời anh ta nói đều là sự thật. Xin lỗi, để anh thất vọng rồi.”

Phó Dẫn Tu không cảm thấy một chút vui sướng nào, biết mình như vậy sẽ làm cô bị tổn thương, làm cho cô khổ sở, nhưng anh lại không nhìn nổi cô dây dưa với người đàn ông khác, cho dù cô hận anh.

Nhưng bây giờ, thấy cô vì từng làm với mình mà khóc, vì bị Tưởng Lộ Liêm biết mà khóc thì Phó Dẫn Tu rơi vào trong một loại tâm tình nóng nảy.

Cô lại để ý đến cái nhìn của Tưởng Lộ Liêm như vậy à?

Hừ!

Luôn miệng nói đời này chỉ muốn cô độc một mình, sẽ không ở cùng với người khác nữa, nhưng cô lại có thiện cảm với Tưởng Lộ Liêm!

“Em...” Tưởng Lộ Liêm tắt tiếng, “Anh...”

Tin tức này tới quá đột ngột, tạm thời anh ta rất khó tiêu hóa được.

“Anh em cái gì mà anh em hả?” Phó Dẫn Tu không kiên nhẫn nói, “Mỗi một tấc trên người cô ta đều bị tôi xem qua, sờ qua, hôn qua. Lẽ nào cậu muốn tận mắt thấy một lần ngay tại đây thì mới cam tâm?”

Minh Ngữ Đồng tức giận đến run người, dùng sức giãy giụa khỏi sự bó buộc, “Phó Dẫn Tu, anh buông ra!”

Nhưng Phó Dẫn Tu đã giữ cô lại rất chặt, cho dù Minh Ngữ Đồng có giãy giụa như thế nào đi chăng nữa thì cũng uổng công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.