Sở Chiêu Dương cảm giác được người ở trong lòng hơi cứng đờ và dần
dân có nhiệt độ trở lại.
“Hình như như vậy thì ấm hơn một chút?” Hơi thở nóng bỏng lại phả lên trán cô, tiếp xúc gần thế này nên Cổ Niệm cũng không nhìn rõ được biêu cảm trên mặt Sở Chiêu Dương. Nhưng với bản mặt liệt huyên thoại của ai đó thì Cổ Niệm cũng đoán ra vẻ mặt anh khi nói ra những lời này. “Anh... sao... sao bỗng dưng anh lại nhiều lời vậy chứ.” Cổ Niệm nhỏ giọng nói.
Hà Hạo Nhiên đang ngồi lái xe phía trước không nhịn được mà phát ra tiếng cười khúc khích.
Cố Niệm: “...” Sở Chiêu Dương đen si mặt trừng mắt nhìn Hà Hạo Nhiên qua kính chiếu hậu.
Hà Hạo Nhiên thấy sếp dọa người như vậy thì không dám ho he gì nữa, cố gắng tập trung lái xe.
Sở Chiêu Dương thầm tính nếu như mà Hà Hạo Nhiên còn dám thể hiện ra mình cũng đang có mặt ở đây thì tháng này nhât định sẽ trừ tiên lương của cậu ta.
Sau đó, anh lại cúi đầu còn chưa kịp sáp lại gần cô thì cô đã đem mặt mình vùi sâu vào trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Trợ lý Hà cũng có ở đây.”
Sở Chiêu Dương bèn cúi đầu khẽ thì thầm bên tai cô: “Này là vì "sưởi ấm" cho em."
Cổ Niệm: “...”
Sao cô lại cảm thấy, lúc Sở Chiệu Dương nói câu này cứ không biết xấu hổ kiểu gì ây, cô lăc đâu nói: “Tôi... tôi thây âm rôi.”
Nhưng, cái bộ dạng này của cô lại làm Sở Chiêu Dương càng muốn hôn cô, vì thế anh không ngân ngại mà tặng cô một nụ hôn sâu.
Cổ Niệm bị anh hôn cho không thở nổi, nhưng mà tay lại bị thượng nên ngoài tiếp nhận ra cô không cách nào phản kháng lại được. Khi Cổ Niệm bắt đâu mụ mị đi thì Sơ Chiêu Dương buông cô ra để hít thở, vẻ kĩ thuật hôn thì Sở Chiêu Dương ngoài cách làm theo bản năng ra thì đúng là không có kĩ thuật gì cả.
Cổ Niệm nhân cơ hội này vội vã vùi đầu vào sâu trong lòng anh, lí nhí nói: “Trợ. lý... Hà... biêt đây.”
“Không nhìn thì không biết?” Sở Chiêu Dương cúi đầu, kề sát mặt mình vào mặt cό.
“Ai bảo!” Cổ Niệm phồng má lên cãi, cho dù không nhìn thì Hà Hạo Nhiên cũng thừa biêt họ đang làm gì ở phía sau, như vậy thì có khác gì bịt tai trộm chuông đâu chúr.
“Bây giờ tôi thấy ẩm hơn rồi, không bị lạnh nữa.” Cổ Niệm nhỏ giọng nói, ý là cô không cân anh "sưởi âm" nữa.
Sở Chiêu Dương nghe vậy liền thấp giọng nói: “Nếu mệt rồi thì ngủ một lát đi.”
Cό Niệm vốn đã thực sự rất mệt mỏi, sau khi bị anh dày vò một hồi bây giờ lại nghe thây giọng nói chậm rãi dẻ nghe ây, cơn mệt mỏi lại một lần nữa kéo đên. Mà hơn nữa, cô ngủ rôi thì có lẽ anh cũng sẽ không làm loạn nữa đâu...
Đột nhiên, đúng lúc này Cổ Niệm lại nghĩ đến một việc vì vậy liền ngập ngừng nói: “Bây giờ... đừng đưa tôi vẻ nhà... mẹ tôi biêt tôi đi tập huân, nêu giờ mà tôi mang thương tích về nhà... bà ây sẽ lo lăng... có thể sẽ vì thẻ mà không cho tôi làm cảnh sát nữa...”
“Anh biết rồi.” Sở Chiêu Dương xoa xoa mái tóc cô. Bởi vì ánh mắt Cổ Niệm lúc này nhìn anh quá ỷ lại và đáng thương nên Sở Chiêu Dương không nhịn được, lại cúi đầu hôn cổ một cái rồi mới nói: “Tôi không đưa em vê nhà.”
Cổ Niệm thực sự đã quá mệt, nghe được lời bảo đảm của anh cô mới yên tâm, cũng quên không hỏi anh định đưa cô đi đầu mà nhăm mắt lại ngủ luôn.
Sở Chiêu Dương vẫn ôm Cό Niệm không chịu buông tay, anh nhìn dáng vẻ ngủ say của cô như thẻ có nhìn thẻ nào cũng không đủ.
Lúc đầu cô còn ngủ yên ổn, nhưng mà dần dần đôi lông mày bắt đầu nhíu lại. Sở Chiêu Dương sợ khi cô ngủ không chú ý sẽ đụng đền đôi tay đang bị thương nên anh cảm hai tay cô đặt vào trong lòng mình.
Cánh tay bị khó chịu nên Cổ Niệm bắt đầu giãy giụa, nhích tới nhích lui trong lòng anh.
Sở Chiêu Dương bèn ôm chặt lấy cô rồi thủ thì bên tai cô: “Anh ở đây rồi, không có gì phải sợ.”
Qua nhiều lần trấn an, cuối cùng Cổ Niệm cũng bình tĩnh trở lại. Dường như cô cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ quen thuộc của Sở Chiêu Dương, nên vô thức tìm kiêm sự yên ôn trong lòng anh.
Mãi đến khi xe dừng dưới nhà Sở Chiêu Dương, Sở Chiêu Dương ôm cô xuống xe thì Cô Niệm mới bị tỉnh dậy.
“Đây là đâu?" Cố Niệm mơ hồ hỏi. “Nhà tôi.” Sở Chiêu Dương trả lời ngắn gọn rồi ôm cô bước vào thang máy. Hình như, ngoài ở đây ra cô cũng không còn nơi nào khác để đi nữa. Vì tham gia tập huân nên cô không mang tiên theo người, giờ có muôn thuê khách sạn ở cũng không được. Điện thoại cũng đã nộp lên, Sở Chiêu Dương có lẽ vân chưa lây lại cho cô.
Vừa vào cửa thì có một người đàn ông xông tới: “Cậu bị thương ở đâu?”
Sở Chiêu Dương lãnh đạm liếc nhìn anh ta nói: “Không phải tôi.”
Hà Hạo Nhiên nói: "Là cô Cổ bị thương.”
“Cô Cố?” Thi Hoằng Trạch đánh giá cô gái trong lòng Sở Chiêu Dương một lượt rôi nhìn về phía Hà Hạo Nhiên.
Là người này sao?
Thực ra anh đã từng nghe Hà Hạo Nhiên nói về việc Sở Chiêu Dương thích một cô gái tên là Cổ Niệm. Hà Hạo Nhiên vừa gật đầu xong thì Thi Hoằng Trạch lập tức cười với Cổ Niệm nói: “Chào cô, tôi là Thi Hoăng Trạch - bác sĩ của bệnh viện Sở Thiên, đông thời cũng là bác sĩ gia đình của Sở gia. Sở thiêu có chuyện gì đều tới tìm tôi cả, vậy nên cô cũng đừng khách sáo với tôi, cứ gọi tôi là anh Thi cho thân thiêt.” “Bác sĩ Thi.” Cổ Niệm lựa chọn một cách xưng hô an toàn hơn.
“Cứ gọi tôi là anh Thi đi, sau này cô có bị bệnh gì hay đau ở đâu thì đều là do tôi khám cho cô mà.” Thi Hoăng Trạch cười hip măt.
Sở Chiêu Dương thích cơ mà, sau này có khi lại chính là Sở thiếu phu nhân, cũng quy về anh phụ trách thôi.
“Quá thô thiền.” Sở Chiêu Dương lạnh đạm nói. Thi Hoằng Trạch: “...” “Xem vết thương trước đãi.” Sở Chiêu Dương ôm Cổ Niệm đi vào trong phòng.
Cổ Niệm thấy Sở Chiêu Dương định ôm mình vào phòng ngủ thì vội kéo vạt áo anh: “O phòng khách được rôi.”
Sở Chiêu Dương hoàn toàn bỏ qua ý kiến của cô mà đi thẳng vào phòng ngủ cho khách và đặt cô lên giường.
“Kể lại tình hình cho tôi xem nào.” Thi Hoằng Trạch nói.
Cổ Niệm kể lại chuyện hôm nay xong, Thi Hoằng Trạch gật đầu nói: “Trước tiên tôi sẽ sát trùng vêt thương ở tay cho cô, cô cô chịu đựng một chút, sẽ đau đây.”
Cổ Niệm gật đầu đưa tay cho Thi Hoằng Trạch, anh ta lấy bông y tế ra làm sạch vết thương cho cô, Cô Niệm đạu đền co rúm người lại, nhưng từ đầu đền cuổi vân cô nhịn không kêu lên thành tiêng.